Chương 563: Bị Oan
Cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu vào trong phòng, làm cho người bị nhốt bên trong chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã vòng qua bên cửa sổ, lặng lẽ kéo ra một khe cửa sổ.
Sau đó, đã nhìn thấy Cố Tiểu Khê trên mặt đều là vết thương, trên quần áo toàn là vết máu, đang nằm trên mặt đất.
Cô bất ngờ mở to hai mắt, sắp không nhịn được mà vọt vào.
Thiệu Thanh Viễn vội vàng đè bả vai cô lại, thấp giọng nói: "Trước bình tĩnh đã, xem tình huống rồi nói sau."
Cố Vân Đông nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
"Huynh nói đúng, không thể xúc động." Sau khi cô tỉnh táo lại, suy nghĩ trong nháy mắt rõ ràng hơn: "Hai nhà Chu Thường vốn bất hòa, tốt nhất là tìm cơ hội để cho bọn hắn nổi lên xung đột, chúng ta nhân cơ hội cứu người."
“Được." Thiệu Thanh Viễn xoa xoa đầu cô: "Đừng lo lắng, ta ở đây."
“Ừm!"
Cố Vân Đông đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong ngực, tiếp tục nhìn vào bên trong.
Lúc này cô mới chú ý tới, trong phòng này, ngoại trừ Cố Tiểu Khê ra, còn có một cô nương.
Cô nương kia thoạt nhìn cũng có chút chật vật, trên mặt có thể là bị ai dùng móng tay cào rách, hiện giờ có chút vết máu.
Những nơi khác ngược lại còn tốt, xem ra vết thương không nặng.
Chỉ là hai người này đều bị dây thừng trói lại, Cố Tiểu Khê bị ném thẳng xuống đất, cô nương kia tựa vào tường.
Nghe được động tĩnh, cô nương kia ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tộc trưởng Thường thị, khàn khàn nói: "Ta bị oan."
Tộc trưởng Thường thị vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, hơi thở dài, nhìn cô nương kia một cái, lại quay đầu đi.
Cô nương kia thấy bộ dạng này của hắn, một chút ánh sáng duy nhất trong mắt cũng chậm rãi tản đi, biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Cô ấy đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tôi bị oan uổng, tôi không vụng trộm, nếu các người không tin, tìm một bà đỡ đến kiểm tra cho tôi là biết, tôi trong sạch, trong sạch."
“Đủ rồi." Tộc trưởng Thường thị nhíu mày: "Mất mặt mũi rồi chưa đủ sao?"
Chu tộc trưởng kia cũng nói: "Bà đỡ tới đây có ích lợi gì? Cho dù ngươi vẫn là xử nữ, đó cũng vì ngươi chưa kịp làm gì mà thôi. Nhưng ngươi và Cố Tiểu Khê thông đồng là thật, chứng cứ xác thực, ngươi còn có cái gì để ngụy biện."
“Bằng chứng?" Cố Tiểu Khê có chút gian nan ngẩng đầu lên, nhìn tộc trưởng Chu và Chu Tiến Quý, giọng cũng khàn khàn: "Vậy tính là chứng cớ chó má gì?"
Chu Tiến Quý cười lạnh: "Vậy chính miệng ngươi nói với nàng đi.” Nói xong gọi ra bên ngoài một câu: "Tiến vào đi."
Dứt lời, một nữ tử bị người dẫn vào.
Cố Tiểu Khê nhìn thấy nàng ta, hơi giãy dụa một chút, nói: "Tại sao ngươi không tin ta? Ta chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với ngươi, ta không làm điều đó."
Tâm tình hắn kích động, vết thương ở khóe miệng lại nứt ra, máu chảy vào trong miệng, mùi rỉ sắt trong khoang miệng làm cho hắn cảm thấy cả trái tim đều đắng.
Nữ tử kia lại đột nhiên khóc lên, bộ dạng thương tâm muốn chết.
"Ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi và nàng ta lăn lên giường, ngươi còn nói không làm chuyện có lỗi với ta?”
Cố Tiểu Khê nhắm mắt lại: "Tiểu Ny, ta bị người ta hại.”
Hồng Tiểu Ny ngẩn ra, ngẩng đầu lên, vội vàng tiến lên nói: "Ngươi bị người hại? Đó là ai vậy? Có phải nàng ta không? Là Thường Nha Nha hãm hại ngươi đúng không?”
Nàng ta chỉ vào nữ tử đang dựa vào tường và hét lên.
Cố Tiểu Khê: "Không phải nàng ấy."
“Ngươi còn nói ngươi và nàng ta không có gian tình, đến lúc này ngươi còn bảo vệ nàng ta, ngươi còn nói trong lòng không có nàng ta?"
Cố Tiểu Khê bình tĩnh nhìn Hồng Tiểu Ny: "Chuyện chưa từng làm đổ lên người nàng ấy, lương tâm ta bất an."
“Lương tâm ngươi bất an? Ngươi muốn, ngay cả ta cũng không cần nữa, phải không? Ngươi quên ngươi đã hứa với cha ta rồi sao?"
“Đủ rồi." Tộc trưởng Thường thị bất mãn, hắn nhìn về phía Chu tộc trưởng: "Lúc trước chúng ta đã nói rất tốt, việc này song phương đều sai, các ngươi đây là muốn đổi ý? Đổ lỗi cho chúng ta?”
Chu tộc trưởng nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng không thể trách ta, Tiểu Ny là quá mức thương tâm. Không tin rằng trượng phu đã phản bội mình."
Thường tộc trưởng tức giận muốn chết, việc này phát sinh quá mức đột ngột, Thường thị bọn họ căn bản không kịp phản ứng, Chu thị đã bắt được hai người này nhốt trong từ đường.
Hai ngày nay bọn hắn đều đang thương thảo giải quyết chuyện này như thế nào, chỉ là chuyện này đối với Chu thị có lực, bọn họ lại bị động.
Hơn nữa hiện trường bắt gian là ở nhà Cố Tiểu Khê và Hồng Tiểu Ny, nói cách khác, là cô nương Thường gia chủ động đưa tới cửa, sau đó cùng Cố Tiểu Khê lăn lên giường, bị Hồng Tiểu Ny trực tiếp bắt ở trên giường.
Chu thị một mực khẳng định, là Thường Nha Nha câu dẫn Cố Tiểu Khê, muốn cướp con rể Chu gia, nhục nhã Chu gia.
Thậm chí còn bày ra mấy loại chứng cớ, chứng minh bên có lỗi đều là Thường Nha Nha.
Thường tộc trưởng hỏi Thường Nha Nha, Thường Nha Nha lại nói là Hồng Tiểu Ny chủ động mời nàng đến nhà.
Quan hệ giữa hai nhà Chu Thường trở nên ác liệt như vậy, Hồng Tiểu Ny làm sao có thể mời Thường Nha nha đến nhà làm khách? Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang tìm cớ, Thường tộc trưởng cũng cảm thấy như thế.
Bởi vậy song phương cãi nhau hai ngày, Thường tộc trưởng vẫn ở thế hạ phong, cuối cùng, đã cùng Chu tộc trưởng đạt thành chung nhận thức.
Chu tộc trưởng có thể nói là Cố Tiểu Khê cưỡng ép Thường Nha Nha, như vậy các cô nương khác của Thường thị sẽ ít bị ảnh hưởng hơn một chút.
Về phần Cố Tiểu Khê, dù sao hắn cũng không phải người Chu gia, hắn chỉ là trượng phu của cháu gái Chu Tiến Quý, hai năm trước chạy nạn tới thôn Đại Thạch, hắn chịu tội, sẽ không ảnh hưởng lớn tới Chu gia.
Nhưng Thường thị phải bồi thường sáu trăm cân lương thực cho Chu thị, một số chuyện khác cũng phải nhường lợi.
Mà Thường Nha Nha dù sao đã có liên quan tới Cố Tiểu Khê, vẫn phải xử trí như cũ. Thường tộc trưởng kỳ thật vẫn tin tưởng Thường Nha Nha không làm ra loại chuyện này, thế nhưng, vì toàn bộ nữ tử Thường thị, Thường Nha Nha cũng không còn đường sống.
Thương lượng xong, người của hai tộc đến đem hai người này ra ngoài xử lý.
“Tội thông dâm của hai người các ngươi đã thành lập, trong tộc quyết định, Cố Tiểu Khê thiêu chết, Thường Nha Nha, dìm sông."
Thường Nha Nha chết lặng.
Hồng Tiểu Ny lại nhìn cậu cả Chu Tiến Quý của mình một cái, đột nhiên khóc lớn lên: "Cố Tiểu Khê, ngươi có lỗi với ta, ngươi có lỗi với ta."
Cố Tiểu Khê nằm ngửa trên đất, nhìn trần nhà, đột nhiên cười: "Chết cũng được, ta đi xuống, bồi tội cho đại ca ta, bồi tội cho đại tẩu ta cùng mấy đứa cháu."
Chu tộc trưởng vung tay lên: "Mang đi."
Lập tức có hai người tiến vào, muốn bắt Cố Tiểu Khê trên mặt đất.
“Xiu" một tiếng, một mũi tên trong nháy mắt xẹt qua trước mặt mấy người, đinh trên mặt tường.