Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564. Ta Xem Ai Dám Chạm Vào Hắn

Chương 564. Ta Xem Ai Dám Chạm Vào Hắn Chương 564. Ta Xem Ai Dám Chạm Vào Hắn

Chương 564: Ta Xem Ai Dám Chạm Vào Hắn

Người trong phòng đột nhiên cả kinh, bất ngờ mở to hai mắt đồng loạt lui về phía sau một bước, tầm mắt theo bản năng tập trung ở trên mũi tên còn đang chấn động.

"Ai?" Hai tộc trưởng Chu Thường hét lớn, hai thôn dân lúc trước còn muốn tiến lên bắt Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha không dám động nữa.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới phát hiện, cửa sổ vốn đang đóng lại không biết từ lúc nào đã bị mở ra, ngoài cửa sổ có một nam một nữ trẻ tuổi đang đứng.

Trong tay trái người thanh niên còn cầm một cái cung, tay phải lại rút ra một mũi tên từ trong túi tên, nhắm thẳng vào bọn họ.

"Ta xem ai dám động đến bọn họ."

Cố Vân Đông xoay người vào phòng, lạnh lẽo nhìn người hai bên.

Hai tộc trưởng Chu Thường thất sắc, ngón tay kinh hãi chỉ vào bọn họ, quay đầu muốn gọi người bên ngoài.

Ai biết vừa định mở miệng, mũi tên trong tay Thiệu Thanh Viễn lại bắn ra, trực tiếp cắm vào mặt tường giữa hai người.

Cố Vân Đông cười lạnh: "Cũng đừng kêu loạn, bằng không mũi tên tiếp theo sẽ bị bắn lệch."

Cô vén tay áo lên, cái nỏ trên cánh tay cũng lộ ra.

Trong lúc nói chuyện, dư quang nhìn thấy Chu Tiến Quý đứng bên cạnh cửa muốn vụng trộm lẻn ra ngoài, cánh tay cô vừa động, cái nỏ trực tiếp lướt qua bắp chân hắn, tạo ra một chuỗi lớn tơ máu, đau đến nỗi hắn kêu to một tiếng, nặng nề quỳ trên mặt đất.

"A..." Hồng Tiểu Ny muốn thét chói tai, nhìn thấy mũi tên nhắm ngay mình, lập tức dừng lại, hoảng sợ nuốt nước miếng.

Cố Vân Đông: "Ta đã nhắc nhở rồi, sao lại không tin chứ? Còn ai muốn thử ra ngoài gọi người khác không?"

Không ai dám thử, đối phương tuy rằng chỉ có hai người, nhưng vừa nhìn đã biết là người thân thủ bất phàm, còn am hiểu công kích ở cự ly xa, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, một mũi tên bắn ra cũng không do dự.

Bọn hắn có hơn mười người, đều là thôn dân bình thường, hơn nữa hơn phân nửa đều là bô lão lớn tuổi, đi đường còn không quá lưu loát, đâu phải là đối thủ của bọn họ?

Vì vậy, bây giờ chỉ có thể ổn định rồi xem họ muốn làm gì.

Nơi này là từ đường Chu gia, Chu tộc trưởng thầm hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi là ai, vì sao xuất hiện ở từ đường Chu thị chúng ta?"

Thường tộc trưởng cũng mở miệng: "Nhìn bộ dạng của các ngươi, chắc không phải người của mấy thôn phụ cận. Nếu chỉ là người qua đường, không nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn, đây là chuyện riêng trong thôn chúng ta."

Trong mắt bọn họ, hai người này nhất định không liên quan gì đến Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha.

Cố Tiểu Khê là một người từ phủ Vĩnh Ninh chạy nạn tới, vô thân vô cố.

Thường Nha Nha là người của thôn Đại Thạch, người nàng ta lui tới bọn họ đều rõ ràng.

Lại nhìn hai người này quần áo chỉnh tề, trên người còn mang theo cung tên, chắc chắn là từ nhà giàu đi ra.

Nghĩ chắc là công tử tiểu thư ở huyện thành hoặc xa hơn một chút, đến phụ cận này săn thú vừa vặn đụng phải bọn họ chậm rãi đi tới từ đường, cảm thấy tò mò cho nên lại đây xem một chút.

Lại vừa vặn nghe thấy bọn hắn muốn xử tử hai người này nhưng chưa nghe được rõ ràng câu chuyện, lập tức cảm thấy chính nghĩa bùng nổ nên ra tay ngăn cản, cảm thấy mình ra đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?

Chắc chắn là như vậy, trong thoại bản đã nói quá nhiều câu chuyện như vậy.

Mọi người trong phòng đều rất khẳng định suy đoán này, ai biết Cố Vân Đông đột nhiên xoay người, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu Khê.

Cố Tiểu Khê biết trong phòng có người tới, cũng biết bọn họ đã làm cái gì.

Nhưng hắn biết như vậy cũng vô dụng, loại chuyện này trong đại gia tộc, người ngoài làm sao có thể quản được? Đoàn kết dòng tộc rất đáng sợ, không dễ dàng trêu chọc.

Có đôi khi ngay cả quan huyện đại nhân cũng không nhúng tay vào, nhiều nhất chỉ nhắc bọn hắn không được lén lút hành hình, nhưng ai sẽ nghe chứ?

Trước kia ở thôn Cố Gia cũng như thế, Cố Tiểu Khê quá rõ ràng.

Cho nên, khi hắn cảm giác được có người ngồi xổm xuống bên người, hắn khàn khàn mở miệng: "Các ngươi đi đi thôi, miễn cho rước họa vào thân. "

Cố Vân Đông lại đột nhiên cười một tiếng, thấp giọng mở miệng: "Chúng ta thật vất vả mới tìm được người, làm sao có thể đi? Tiểu thúc."

Cố Tiểu Khê ngẩn người, trong mắt mê mang.

Sau một khắc, mạnh mẽ chuyển động tròng mắt nhìn về phía cô.

Trước mặt là một gương mặt quen thuộc lại có chút xa lạ, hai năm nay hắn thường xuyên nhớ tới, có đôi khi càng ngày càng rõ ràng, có đôi khi lại càng ngày càng mơ hồ.

Giờ này khắc này, khuôn mặt này ở ngay trước mặt mình, nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như lại nằm mơ. Mơ thấy trên đường chạy nạn, con bé bị cha mẹ mình đuổi ra ngoài, lúc hấp hối đã gọi hắn…tiểu thúc, cứu chúng ta.

"Tiểu thúc, ta là Vân Đông, ta còn sống, chúng ta đều còn sống." Giọng Cố Vân Đông rất nhẹ, nhưng vào trong tai hắn lại giống như muốn nổ tung.

Cố Tiểu Khê đột nhiên phục hồi tinh thần, nước mắt trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt, lẩm bẩm: "Còn sống..." Đều còn sống?

Vân Đông, đại tẩu, Vân Thư, Khả Khả, bọn họ đều còn sống sao? Tất cả đều ổn chứ?

"Vâng, chúng ta đều tốt, cũng chỉ có thúc không ở đây, cho nên lần này tìm thúc trở về, một nhà đoàn viên."

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Cố Tiểu Khê: "Thúc kiên trì một chút, chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ về nhà.”

Cố Vân Đông nói xong, một lần nữa đứng dậy.

Cô đưa lưng về phía mọi người, mọi người không biết cô nói gì với Cố Tiểu Khê, nhưng sự đề phòng nơi đáy mắt lại càng thêm nồng đậm.

Cố Tiểu Khê dùng sức cắn đầu lưỡi mình, không đau, là mơ sao, đại khái vẫn là mơ.

Giọng nói tức giận của Chu tộc trưởng lại đột nhiên vang lên: "Hai vị, các ngươi nên mau rời đi đi. Một nam một nữ này bởi vì coi thường liêm sỉ thông dâm giữa ban ngày bị bắt ngay tại chỗ nên dựa theo quy củ trong tộc, phải xử tử bọn hắn, cũng miễn cho bọn hắn hủy hoại thanh danh người trong tộc. Nếu các ngươi cố ý nhúng tay vào muốn quản, không nói người trong tộc chúng ta không đồng ý, ngay cả các ngươi, chỉ sợ thanh danh cũng có vấn đề."

Tầm mắt sắc bén của Cố Vân Đông nhìn về phía ông ta: "Thông dâm cái gì mà thông dâm? Không nghe thấy vừa rồi bọn họ nói mình bị oan sao? Nha môn định tội cho người ta, cũng phải xác nhận hành vi phạm tội. Các ngươi ngược lại tốt rồi, bỏ qua đương sự, tự mình thương lượng xong rồi giết người, các ngươi không bị bệnh chứ? Còn nói mình là trưởng tộc. Ta thấy các người không khác gì bị thiểu năng trí tuệ."

Chu tộc trưởng tức giận: "Chúng ta có chứng cớ."

“Bằng chứng? Bằng chứng gì?" Cố Vân Đông cười nhạo, chỉ chỉ Hồng Tiểu Ny: "Chứng cứ ngươi nói không phải là nàng ta chứ? Nàng ta nói tận mắt nhìn thấy họ trên giường các ngươi cũng tin tưởng? Còn ta thì nói nàng ta chướng mắt Cố Tiểu Khê quá nghèo muốn vứt bỏ hắn, tìm một nam nhân khác mới cố ý vu oan giá họa."

Cố Vân Đông thuận miệng nói, không nghĩ tới sắc mặt Hồng Tiểu Ny lại đại biến, mạnh mẽ cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment