Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565. Đây Được Coi Là Vật Chứng?

Chương 565. Đây Được Coi Là Vật Chứng? Chương 565. Đây Được Coi Là Vật Chứng?

Chương 565: Đây Được Coi Là Vật Chứng?

Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, thật rất thú vị.

Cô đột nhiên nhìn về phía Thường tộc trưởng: "Ta cảm thấy ngươi nên cẩn thận nhớ lại xem”

Thường tộc trưởng đột nhiên bị nhắc tới, nhất thời còn có chút kinh ngạc: "Nhớ cái gì?"

“Nhớ lại xem vị cô nương Thường gia các ngươi ngày thường là loại người gì, chuyện này người chịu tổn thất lớn nhất là ai, rồi ngẫm lại xem chuyện này có chỗ nào không hợp lý."

Cố Vân Đông cười: "Ví dụ như, cái gọi là nhân chứng, là người bên Chu thị. Nhưng người bị hại lại là một cô nương Thường thị và một người ngoài.”

Đồng tử Thường tộc trưởng co rụt lại, kinh ngạc nhìn cô nương trước mặt. Nghe ý tứ trong lời nói của nàng, hẳn là ngay từ đầu lúc ở bên ngoài cửa sổ đã nghe được hết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn từ lượng tin tức ít ỏi mà đúc rút được ngọn nguồn của sự việc.

Lúc trước Thường tộc trưởng vẫn luôn bị Chu thị đè nặng mà mắng, trong đầu hắn là một mớ lộn xộn, hơn nữa bọn họ căn bản hết lần này đến lần khác không cho bọn hắn có thời gian suy nghĩ, phản ứng đã đem tất cả tội danh xác định xong rồi.

Kế tiếp đó là nói về việc bồi thường và xử lý sự việc, lúc ấy trong lòng Thường tộc trưởng chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể để chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của các cô nương khác trong tộc, vì vậy việc này càng nhanh kết thúc trong yên lặng thì càng tốt.

Những tộc nhân khác trong Thường thị cũng nghĩ như vậy, buộc hắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định, vì thế mới có kết quả xử lý như vậy.

Nhưng bây giờ hắn cân nhắc lại toàn bộ sự kiện, quả thật cảm thấy... Có gì đó không ổn lắm.

Chu tộc trưởng thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức tức giận, chỉ vào Cố Vân Đông nói: "Ngươi đây là có ý gì? Chứng cứ của chúng ta đương nhiên không chỉ có một mình Hồng Tiểu Ny, còn có cả vật chứng nữa. "

“Vật chứng là cái gì?"

"Chúng ta tìm ra vật dụng cá nhân của Cố Tiểu Khê trong nhà của Thường Nha Nha."

Cố Vân Đông cười: "Đây thì được coi là vật chứng gì? Chỉ là vật bên người mà thôi, vậy nếu ta tùy ý trộm quần áo phơi trong viện của một phụ nhân nào đó rồi cho vào nhà ngươi, vậy có phải ngươi và phụ nhân kia cũng có gian tình hay không?”

Chu tộc trưởng vô cùng tức giận, phẫn nộ nói: " Hà bao mà Thường Nha Nha làm, phía dưới còn thêu tên Cố Tiểu Khê.”

Cố Vân Đông cười nhìn về phía Thường tộc trưởng: "Thường Nha nha biết chữ không?”

Thường tộc trưởng nheo mắt lại: "Không biết.”

Cố Vân Đông nhìn về phía Chu tộc trưởng, hắn vội biện giải: "Không biết chữ không có nghĩa là không biết thêu chữ trên hà bao, nếu nàng ta có tâm, thêu theo tên Cố Tiểu Khê thì có vấn đề gì sao?”

“Vậy ngươi làm sao khẳng định được hà bao kia là do Thường Nha Nha làm? Nếu có người có tâm vu oan giá họa thì cũng có thể lấy một cái hà bao đặt ở trong nhà nàng.”

Chu tộc trưởng cắn rang: "Nhưng có người đã từng nhìn thấy Thường Nha Nha đưa thức ăn cho Cố Tiểu Khê, người đó, cũng là người Thường gia.”

Chu tộc trưởng nhìn về phía Thường tộc trưởng. Thường tộc trưởng nắm chặt tay, chính bởi vì điểm cuối cùng này, hắn mới nhượng bộ.

Bởi vì người nhìn thấy một màn này, là con trai của một lão nhân trong tộc bọn họ, người này không có khả năng bị mua chuộc.

Cũng vì Chu thị lên tiếng hùng hổ bức người trước, khiến cho người này trong lúc vô tình đã nói hết ra, không còn đường xoay chuyển.

Chứng cứ cuối cùng này đã chứng minh bọn họ đích thực có tư tình, quả thật bất lợi đối với Thường Nha Nha và Cố Tiểu Khê.

Cố Vân Đông quay đầu, nhìn về phía cô nương tựa vào tường kia.

Người kia thấy ánh mắt của cô, giống như một lần nữa nhen nhóm hy vọng, khàn giọng mở miệng: "Ta quả thật đã đưa đồ cho Cố Tiểu Khê, nhưng đó là tặng Hồng Tiểu Ny, chỉ là nhờ hắn ta chuyển hộ mà thôi.”

Hồng Tiểu Ny lập tức lên tiếng phản bác: "Ta và ngươi vốn không quen biết, làm sao ngươi có thể tặng đồ cho ta? Ta là người Chu gia, ngươi là người Thường gia, ngay cả nói cũng không nói một câu. Đến bây giờ ngươi còn lấy ta ra làm cái cớ, ngươi còn có lương tâm hay không?”

Hồng Tiểu Ny nói xong rồi nhào về phía Thường Nha Nha, khi đi ngang qua Cố Tiểu Khê, thậm chí còn muốn giẫm lên tay hắn.

Cố Vân Đông nhanh tay nhanh mắt, vội đẩy Hồng Tiểu Ny ra: "Cút ra, đừng làm tiểu thúc ta bị thương.”

"A..." Hồng Tiểu Ny nặng nề ngã ngồi trên mặt đất, đốt sống cụt thiếu chút nữa đã gãy.

Nhưng cho dù là vậy, nàng ta vẫn nghe rõ ràng câu nói vừa rồi của cô.

Không chỉ có nàng ta, tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng hét lớn này dọa sợ.

Tiểu, tiểu thúc???

Cố Tiểu Khê không phải tứ cố vô thân sao? Tại sao vẫn còn người thân? Sao có thể?

Chu tộc trưởng không khỏi nhìn về phía Hồng Tiểu Ny, nàng ta cũng đang rất ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, cánh môi hơi run rẩy mở miệng: "Ngươi, ngươi là cháu gái của hắn? Cố, Cố Vân..."

"Đúng, ta là Cố Vân Đông."

Hồng Tiểu Ny hít một hơi lạnh, đúng rồi, chính là cái tên này, Cố Tiểu Khê thường xuyên nhắc tới.

Nhưng sao có thể được?

Trận thiên tai kia, chỉ dựa vào mấy hài tử và một người phụ nhân ngốc nghếch, làm sao có thể sống xót được?

Hồng Tiểu Ny có chút hoảng hốt, nhưng Cố Vân Đông lúc này đã không để ý tới nàng ta nữa.

Bởi vì Cố Tiểu Khê phát sốt, cả người đã có chút mơ mơ màng màng, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, ngay cả tiếng cũng không phát ra được.

Cố Vân Đông vội vàng lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian ra đút cho hắn uống, bên hông Thiệu Thanh Viễn còn treo túi nước, cũng vội cởi ra cho hắn uống hai ngụm nước.

Cố Vân Đông tự trách: "Vừa rồi lúc ta vỗ cánh tay tiểu thúc, còn cảm thấy nhiệt độ trên người hắn không quá cao, không ngờ chỉ mới một lát lại phát sốt như vậy. Ta không nên đôi co với bọn họ nhiều như vậy, mà nên trực tiếp đưa người đi.”

"Nếu muội không cùng bọn họ đôi co, chúng ta căn bản không đưa được tiểu thúc đi. Muội đôi co với bọn hắn, ít nhất..." Hắn nhìn Thường tộc trưởng một cái, cười một tiếng: "Chúng ta dẫn người đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ Cố Vân Đông: "Muội chăm sóc tiểu thúc, ta đi thêm một ngọn lửa cho Thường tộc trưởng, chúng ta phải nhanh chóng đưa người đi, nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, không thích hợp dưỡng bệnh.”

"Được."

Thiệu Thanh Viễn đứng dậy, nhìn về phía người trong phòng, lúc này mới phát hiện người thiếu hai người, hẳn là đi ra ngoài gọi người.

Cũng không sao cả, hiện tại cho dù gia tộc Chu gia đến, thì tình hình cũng không nhất định sẽ bất lợi cho bọn họ.

Hắn nhìn về phía Chu tộc trưởng, nói: "Các ngươi bắt nạt Cố Tiểu Khê, không phải vì thấy hắn một mình không có người giúp đỡ sao? Không may thay, hiện tại hắn không chỉ có một mình, hắn là tiểu thúc của chúng ta. Các ngươi muốn hại chết hắn, cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không.”

Chu tộc trưởng nhất thời nói không nên lời, trong lòng ông ta đang điên cuồng tính toán được mất.

Ông ta làm thế nào cũng không nghĩ tới sự việc lại phát triển đến tình trạng như bây giờ, không hiểu sao lại xuất hiện cháu gái của Cố Tiểu Khê, cháu gái này còn cường thế như vậy.

Không được, tuyệt đối không thể để Cố Tiểu Khê đi, hắn đi, tất cả mọi chuyện bọn hắn làm lúc trước đều thất bại trong gang tấc.

Cháu gái thì sao? Trong tay bọn họ có cung tên thì sao? Bên ngoài từ đường Chu gia này, đều là người của bọn hắn.

Nghĩ đến đây, trong mắt Chu tộc trưởng hiện lên một tia tàn nhẫn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, dân làng vốn ở bên ngoài từ đường nhao nhao cầm xẻng xông vào, trong nháy mắt chen chúc khiến cửa phòng chật đến mức nước chảy không thông.

Chu tộc trưởng lui về phía sau một bước, nói: "Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha quả thật đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý, trời đất khó dung, hai người ngoài các ngươi muốn can thiệp vào chuyện trong thôn chúng ta, vậy hôm nay cũng đừng hòng đi ra khỏi từ đường này.”

Bình Luận (0)
Comment