Chương 566: Chúng Ta Không Đi
Nói xong, Chu tộc trưởng vung tay lên, nói với thôn dân phía sau: "Bắt hai người tự tiện cố ý quấy rối xông vào từ đường Chu gia cho ta.”
Thôn dân phía sau ông ta lập tức kích động, ngược lại tộc nhân Thường thị lại nhìn về phía Thường tộc trưởng, hắn đang có chút do dự.
Ngay khi hắn còn chưa xác định được nên đứng ở bên nào, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên lấy ra một thứ, mạnh mẽ đi về phía trước: "Ta xem ai dám tới.”
Thôn dân bị khí thế của hắn làm cho đồng loạt dừng bước, bọn họ nhìn thứ trong tay Thiệu Thanh Viễn…không biết.
Nhưng bọn hắn không biết, tộc trưởng hai nhà Chu Thường sau khi nhìn lướt qua thì sắc mặt lại đại biến.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía bọn hắn: "Hai vị tộc trưởng kiến thức rộng rãi, chắc là biết thứ này chứ?”
"Ngự, ngự phù..." Đồng tử Chu tộc trưởng co rụt lại, ngẩng đầu lên, có chút kinh hãi hỏi: "Ngươi, ngươi là..."
Ánh mắt Thường tộc trưởng thì sáng ngời, trong nháy mắt đứng vững lập trường.
Nếu như hai người này không có căn cơ bối cảnh, một mình dám xông vào thôn Đại Thạch lại còn tùy tiện nói rõ quan hệ với Cố Tiểu Khê, nửa điểm cũng không để hai đại tộc vào mắt.
Đó chính là hữu dũng vô mưu, hơn nữa bọn họ thế đơn lực bạc, không có nhiều tác dụng.
Cho dù Thường tộc trưởng đứng về phía bọn họ, cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhưng bây giờ thì khác, người này có ngư phù, là mệnh quan triều đình. Nếu bọn họ là người thân của Cố Tiểu Khê, khẳng định sẽ không để Cố Tiểu Khê mang tội thông dâm, nhất định sẽ giúp hắn minh oan.
Tội danh trên người Cố Tiểu Khê đã không còn, tội thông dâm với Thường Nha Nha đương nhiên cũng không được thành lập.
Vậy những chỗ tốt mà Thường thị phải cho Chu gia, có thể lấy về toàn bộ.
Sắc mặt Chu tộc trưởng lại càng trầm xuống, nhưng hãm hại mệnh quan triều đình, ông ta không dám. Hai người này dám một mình đến thôn Đại Thạch, vậy người của bọn họ khẳng định cũng chờ ở cách đó không xa.
Thiệu Thanh Viễn sau khi châm lửa cho Thường tộc trưởng, liền xoay người ngồi xổm xuống, cõng Cố Tiểu Khê lên.
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, thuận thế đỡ Thường Nha Nha ở một bên.
Thường Nha Nha kinh ngạc nhìn cô một cái, Cố Vân Đông cười cười với nàng ấy: "Đi thôi, đi ra ngoài rồi nói sau.”
Nhưng mà, Chu tộc trưởng cắn răng, vẫn chắn trước mặt bọn họ, không cam lòng nói: "Các ngươi không thể đi, cho dù ngươi là mệnh quan triều đình, nhưng Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha thông dâm lại là sự thật, cho dù không thể xử tử hình, vậy cũng phải xử trí theo quy củ.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Thường tộc trưởng: "Ngươi nói xem nên thế nào?”
Thường tộc trưởng cười ha ha một tiếng: "Vừa rồi ta cũng nghe rõ ràng, mấy chứng cớ này quả thật có chút không được chắc chắn, về phần chứng cứ cuối cùng, hiện giờ Thường Nha Nha và Hồng Tiểu Ny mỗi người một ý, ai cũng không thể làm cho người ta tin phục, ta cảm thấy, việc này còn phải điều tra lại. Dù sao cũng là chuyện mạng người, không thể qua loa, dù sao cũng phải để cho chân tướng phơi bày, Chu tộc trưởng ngươi nói có đúng không?”
“Ngươi..." Lão tặc vô sỉ này.
Nhưng các tộc lão khác của Thường thị lại liên tiếp gật đầu: "Nói có lý, ta cảm thấy việc này không thích hợp, quả thật cần phải điều tra lại lần nữa.”
"Đương nhiên rồi." Thường tộc trưởng lại quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Trước khi chuyện được làm rõ, các ngươi cũng không thể rời khỏi thôn Đại Thạch, dù sao trên người Cố Tiểu Khê cũng có hiềm nghi. "
“Chúng ta đương nhiên không đi, ta cũng không có khả năng để cho tiểu thúc ta mang oan khuất trên người mà rời đi, ta sẽ đưa tiểu thúc ta đường đường chính chính trong sạch rời đi." Cố Vân Đông híp mắt nói.
"Nhưng tiểu thúc ta hiện tại đang bị thương lại còn sốt cao, từ đường Chu gia này hiển nhiên không thích hợp để dưỡng bệnh. Thường tộc trưởng có thể giúp chúng ta sắp xếp một chỗ ở khác hay không, để chúng ta tạm trú.”
Cố Vân Đông nói xong, thấy Chu tộc trưởng muốn phản đối, lập tức ngăn cản lời nói của ông ta: "Đương nhiên, nếu Chu tộc trưởng không yên tâm, có thể cùng Thường tộc trưởng phân chia tìm mấy thôn dân trông chừng chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ không đi. Chúng ta còn đang chờ ông tìm ra sự thật, thế nào?”
Không như thế nào cả, Chu tộc trưởng đương nhiên muốn cự tuyệt.
Đáng tiếc, Thường tộc trưởng đã đồng ý, hai người trước mắt lại cường thế, ông ta ngăn lại, tất cả mọi người sẽ cảm thấy ông ta chột dạ.
Bởi vậy ông ta chỉ có thể trầm mặt, gật đầu đồng ý.
Hai tộc trưởng đều không dị nghị, thôn dân tự động nhường đường.
Thiệu Thanh Viễn cõng Cố Tiểu Khê đang hôn mê, Cố Vân Đông đỡ Thường Nha Nha đi ra từ trong từ đường Chu gia.
Trưởng tộc Chu Thường cuối cùng đã thống nhất xong, để cho bọn họ tạm thời ở nhà Cố Tiểu Khê.
Lúc trước tuy rằng Cố Tiểu Khê và Hồng Tiểu Ny đến nương nhờ vào cậu nàng ta, nhưng hắn không có ý muốn nhập gia, bởi vậy tự mình xây một căn nhà, tuy rằng không lớn, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với ở nhà người khác.
Hồng Tiểu Ny tạm thời ở trong nhà cậu nàng ta là Chu Tiến Quý, bốn người Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn, Cố Tiểu Khê và Thường Nha nha ở Cố gia, đương nhiên, hai tộc Chu Thường cũng phái ba người ở lại trong viện canh giữ, còn phái ba người ở bên ngoài sân canh giữ.
Cố Vân Đông không biết nói gì, những thôn dân này đều ăn no không có việc gì làm đúng không? Không cần ra đồng làm việc sao?
Hiện giờ Thường tộc trưởng tự mình đứng về phía Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn lại là mệnh quan triều đình, bởi vậy thái độ đối với bọn họ cực kỳ tốt. Thấy Cố Tiểu Khê bị thương sinh bệnh, vội vàng hỏi: "Thôn chúng ta có một vị lang trung, ta sẽ cho người đi mời tới.”
Thiệu Thanh Viễn lại cự tuyệt: "Không cần, chúng ta tự mình trị.”
Hiện giờ đối với loại bệnh thông thường này hắn chữa trị đã quen, còn tốt hơn các đại phu khác vài phần.
Thường tộc trưởng kinh ngạc nhìn hắn vài lần, gật gật đầu, cùng Chu tộc trưởng đi ra ngoài.
Thiệu Thanh Viễn đưa bọn họ ra cửa, nhưng mà ngay khi bọn hắn bước ra khỏi cửa, hắn đột nhiên dừng lại, bắn một quả pháo hoa lên không trung, lập tức nổ tung trên bầu trời.
Hai vị tộc trưởng Chu Thường đều kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi: "Không có việc gì, chỉ là nói cho thủ hạ biết rằng tạm thời chúng ta đã an toàn, nếu ngày mai bọn họ không nhận được tín hiệu của ta, sẽ dẫn người vào lục soát thôn.”.
Chu tộc trưởng hít một hơi khí lạnh, đây là đang đề phòng hắn sao.
Thường tộc trưởng ngược lại vui vẻ cười ha hả, xoay người rời đi.
Thiệu Thanh Viễn trực tiếp trở về phòng, pháo hoa kia đương nhiên không phải thông báo cho thủ hạ, chỉ là nói cho xa phu đang chờ ngoài thôn, bảo hắn về khách điếm trước, ngày mai trở lại.
Tiến vào một thôn mà tộc nhân đoàn kết thế này, hắn và Cố Vân Đông phải chuẩn bị đầy đủ.
Cố Tiểu Khê trong phòng vẫn còn đang phát sốt, Thiệu Thanh Viễn vội vàng giúp hắn xem tình hình.
Uống thuốc hạ sốt của Cố Vân Đông, nhiệt độ của hắn đã dần dần giảm xuống, nhưng vết thương trên người vẫn còn rất nhiều.
Hắn bảo Cố Vân Đông và Thường Nha Nha đi ra ngoài trước, sau đó băng bó vết thương cho Cố Tiểu Khê.
Cố Vân Đông vốn muốn hỏi Thường Nha Nha toàn bộ sự việc, nhưng nhìn sắc mặt nàng ấy tiều tụy, môi khô nứt, sợ là đã phải nhịn đói hai ngày nay.
Chu thị này quả thật không phải là người.
Tình huống của tiểu thúc đoán chừng cũng như thế, vì vậy Cố Vân Đông trực tiếp đi vào phòng bếp.