Chương 567: Yên Tâm
Thường Nha Nha đi theo phía sau cô, chỉ là thân thể lung lay sắp đổ, Cố Vân Đông không để nàng ấy làm việc, tự mình ở trong phòng bếp tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được một túi khoai lang nhỏ.
Cố Vân Đông cau mày ngồi xổm trên đất, Thường Nha Nha thấy thế, cho rằng cô không biết nấu cơm, vừa định nói để tự mình làm.
Ai ngờ Cố Vân Đông lại đột nhiên đứng dậy, nói với người canh giữ trong sân: "Ta cần gạo trắng, gạo kê, mì trắng, và một chút đồ ăn, trong các ngươi nhà ai có? Cũng không cần quá nhiều”
Sáu người trong viện hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không mở miệng.
Cố Vân Đông chỉ có thể lấy ra một khối bạc vụn nhỏ: "Ta hỏi mua, nhà ai có?”
"Nhà ta, nhà ta có." Người đầu tiên mở miệng chính là mấy người Thường thị, tộc trưởng bọn họ trước khi đi đã dặn dò qua, tuy rằng là giúp đỡ trông chừng, nhưng hai người này cùng phe với bọn họ, có thể hỗ trợ thì hỗ trợ.
Quan trọng nhất vẫn là phòng bị ba người Chu thị kia.
Ba người Chu thị kỳ thật cũng thèm thuồng, thôn Đại Thạch rất nghèo, có bạc ai mà không muốn kiếm?
Nhưng người này lén xông vào từ đường Chu thị bọn hắn, tội không thể tha thứ, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt tiếp nhận bạc của mấy người Thường thị, lập tức châm chọc nói: "Thật sự mất mặt, đúng là chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.”
Ba người Thường thị quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn bọn hắn: "Thế nào, muốn đánh nhau hả?"
“Đánh thì đánh."
Cố Vân Đông: "..."
Rốt cuộc cũng không đánh nhau, ba người này biết hiện tại không phải là thời điểm gây sự.
Người Thường gia trở về lấy đồ cho cô, chỉ là những thứ lấy ra chất lượng có chút kém.
Thế nhưng cũng hết cách, đây đoán chừng là mì gạo tốt nhất mà bọn họ có thể lấy ra rồi.
Lát nữa, cô thừa dịp Thường Nha Nha không chú ý, lấy lương thực trong không gian ra đổi một phần.
Cô cầm đồ vào phòng bếp, để Thường Nha Nha không có sức lực ngồi ở phía sau bếp giúp đốt lửa là được.
Sáu người trong viện có chút nghi hoặc, cô nương này có thể nấu cơm sao? Biết sử dụng bếp ở nông thôn? Sao lại nhìn không có chút đáng tin cậy như vậy?
Nhưng mà rất nhanh, bên trong phòng bếp truyền đến tiếng thái rau đô đô.
Ngay sau đó lại truyền đến một tiếng 'xèo', không bao lâu sau, mùi hương liền bay ra.
Sáu người dùng sức hít mũi: "Thơm thật, thơm thật. Còn thơm hơn bà nương nhà ta làm, đang làm cái gì vậy?”
Họ không vào bếp xem, nhưng ở trong sân cũng rất dày vò đấy.
Cố Vân Đông nấu cháo xong, lại nấu mấy món ăn thanh đạm. Tuy rằng không có thịt, nhưng cũng may người Thường thị mang cho cô một con cá, còn rất tươi, chắc là vừa mới được vớt ra từ trong nước.
Cố Vân Đông hấp cá, dù sao cũng phải ưu tiên chăm sóc hai người bị thương.
Chờ cháo nấu xong rồi, thì bốn món đồ ăn một chén canh cũng đã nấu xong.
Cố Vân Đông bưng trở về phòng, lúc đi qua sân, từng đợt mùi hương bay lên làm sáu người kia hung hăng nuốt nước bọt. Buổi trưa bọn hắn còn chưa ăn, vợ hắn sao còn chưa đưa cơm tới đây?
Vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn bưng một chậu nước ra đổ đi.
Vết thương trên người Cố Tiểu Khê ngược lại còn tốt, nghe nói lúc trước bị bắt gian ở trên giường, có thể là lúc bị đánh trên người đã có chăn bông chắn, cho nên không bị nội thương, chỉ là ngoại thương nghiêm trọng hơn một chút.
Chủ yếu là thân thể hắn vốn đã vất vả lâu ngày thành bệnh, sau đó bị đánh một trận, lại bị gió thổi từ trong từ đường âm u, đói bụng hai ngày, lúc này mới phát sốt hôn mê.
Cố Vân Đông nghe Thiệu Thanh Viễn nói bệnh tình, sắc mặt trở nên càng khó coi.
"Ta sẽ đòi lại món nợ này."
"Yên tâm, ta cùng muội." Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Thường Nha Nha nhìn tình nghĩa và sự ăn ý giữa hai người, đáy mắt bất giác hiện lên một tia hâm mộ.
Đúng lúc này, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Cố Vân Đông vội quay đầu, thấy Cố Tiểu Khê nhíu mày, có chút nặng nề mở mắt ra.
Hắn nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là... Nhà hắn?
Tại sao hắn lại ở đây? Không phải ở từ đường Chu gia sao? Không phải là sắp bị mang đi thiêu chết để răn đe sao?
Chẳng lẽ, hắn đã chết rồi, hồn phách lại bay về nhà mình? Tại sao không bay đến địa phủ, để hắn đi tìm đại ca, đại tẩu và các cháu?
Không đúng!!
Cố Tiểu Khê đột nhiên nhíu mày, hắn ở từ đường, hình như đã mơ mơ màng màng nghe được một giọng nói, nói mình là Vân Đông, gọi hắn là tiểu thúc...
"Tiểu thúc, tiểu thúc??" Cố Vân Đông gọi hắn hai tiếng, lại phát hiện hắn vẫn sững sờ không có phản ứng, lập tức sốt ruột.
Không phải là sốt cao hồ đồ chứ? Nhưng mới có chút thời gian như vậy, làm sao có thể chứ?
"Tiểu thúc, thúc có nghe thấy cháu nói không? Thúc cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
Lúc này âm thanh rõ ràng hơn một chút, Cố Tiểu Khê đột nhiên cả kinh, tròng mắt đảo quanh, chuyển đến trên mặt Cố Vân Đông.
“...... Vân..." Vân Đông sao?
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, vui mừng cười ra tiếng: "Là cháu, tiểu thúc, cháu là Vân Đông. Thúc yên tâm, cháu đưa thúc rời khỏi từ đường rồi. Chỉ là bây giờ thúc bị sốt cao, cho nên chúng ta vẫn còn ở lại thôn Đại Thạch, chờ thúc tốt hơn một chút, chúng ta sẽ dẫn thúc về nhà.”
Nghe rõ ràng, lúc này đã nghe rõ ràng rồi.
Cố Tiểu Khê ngồi dậy, nhấc người được một nửa đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại nặng nề ngã trở về.
Lúc ngã xuống, được Thiệu Thanh Viễn đỡ lấy.
"Tiểu thúc, thúc sinh bệnh, đừng lộn xộn, tâm tình cũng đừng quá kích động."
Làm sao hắn có thể không vui mừng? Chờ sau khi cơn chóng mặt kia giảm bớt, Cố Tiểu Khê liền nắm chặt tay Cố Vân Đông, hốc mắt ướt lên, hai gò má phiếm hồng: "Thật sự là Vân Đông, ngươi chưa chết."
“Không có không có." Cố Vân Đông chỉ có thể ngồi ở mép giường, trấn an hắn nói: "Không chỉ cháu không chết, mẹ, còn có Vân Thư Vân Khả đều rất tốt, bọn chúng hiện tại đã rất lớn rồi. Đúng rồi, còn có phụ thân cháu, đại cô, Nguyên Trí đều tìm được rồi. Bọn họ hiện giờ đang ở phủ Tuyên Hòa, chúng ta đều không về lại thôn Cố Gia. Hai năm nay chúng ta vẫn luôn tìm thúc, nhưng không có tin tức, lúc này ngoài ý muốn biết thúc ở thôn Đại Thạch, cha và đại cô đều ầm ĩ muốn tới đón thúc. Nhưng cháu đã khuyên nhủ, cháu đại diện bọn họ đến đón thúc về nhà."
Về nhà!!
Cố Tiểu Khê rốt cuộc không khống chế được nữa, nước mắt rơi xuống, hắn muốn lau cũng không lau được.
Kỳ thật tuổi của hắn không lớn, trước kia lúc ở thôn Cố Gia cho dù không được mẹ đối xử tốt, nhưng ở trên có ca ca tỷ tỷ đều thương yêu hắn, coi hắn như con đẻ, cho dù hắn chịu khổ nhưng vẫn có một cỗ khí phách.
Nhưng hai năm sau khi chạy loạn, tâm lý và thân thể hắn đã giống như một người già, ngày này qua ngày khác chết lặng dần.
Nhưng loại chết lặng này, sau khi nhìn thấy Vân Đông, nghe được mọi người đều bình an, gần như đã bị quét sạch toàn bộ.
Cố Tiểu Khê cảm thấy xiềng xích trên người trong nháy mắt đã được gỡ xuống, thoải mái tự tại mà trước nay chưa từng có.
Hắn muốn về nhà, đặc biệt muốn.
Cố Vân Đông lấy khăn tay ra đưa cho hắn: "Tiểu thúc, không có việc gì, chờ thúc về nhà, chúng ta sẽ đoàn tụ.”
"Ừm, về nhà, chúng ta về nhà." Hắn cầm khăn tay dùng sức lau, lau xong mới ngượng ngùng, lập tức không thể chờ được mà hỏi: "Vân Đông, các ngươi đến phủ Tuyên Hòa từ khi nào, sao mà gặp được đại ca đại tỷ? Ngươi..."