Chương 568: Cháu Rể Gần Bằng Tuổi
Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn không biết mình còn đang bệnh sao? Hỏi nhiều câu hỏi như vậy mà không cảm thấy chóng mặt, khó chịu à?”
"Tiểu thúc, những chuyện này không vội, cháu sẽ chậm rãi nói cho thúc nghe. Bây giờ chúng ta có chuyện khác phải giải quyết, thúc quên rồi sao?”
Cố Tiểu Khê sửng sốt, đúng vậy, bọn họ còn đang ở thôn Đại Thạch.
Hắn lập tức khẩn trương: "Vân Đông, ngươi mau đi, Chu gia lần này muốn giết ta, ta sẽ liên lụy đến ngươi.”
“Yên tâm, chúng ta đưa được thúc từ trong từ đường ra, khẳng định sẽ có kế sách thoát thân. Còn thúc, trước tiên ăn một chút gì đó, dưỡng bệnh thật tốt, sau đó nói rõ ràng cho cháu biết nguyên nhân và kết quả, chúng ta cùng nhau thương lượng.”
Thiệu Thanh Viễn đưa một chén cháo tới, Cố Vân Đông múc một muỗng nhỏ thổi, đút cho Cố Tiểu Khê.
Tầm mắt Cố Tiểu Khê lại dừng trên người Thiệu Thanh Viễn ở phía sau cô: "Đây là..."
"Đây là Thiệu Thanh Viễn, hôn phu của cháu, chúng cháu đã đính hôn rồi."
Cố Tiểu Khê đột nhiên trợn tròn mắt, nếu không phải dựa vào đầu giường, chỉ sợ hiện tại hắn lại ngã trở lại giường.
Đính hôn rồi?
Hắn có chút khẩn trương, nhìn Thiệu Thanh Viễn hình như điều kiện rất tốt, sợ mình làm Cố Vân Đông mất mặt, trong nháy mắt không dám nói chuyện nữa.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế, suy nghĩ một chút, tiếp nhận chén trong tay Cố Vân Đông, nói: "Để ta đút cho thúc, muội đi ăn cơm trước, ăn xong chúng ta lại nói chuyện khác.”
Cố Vân Đông gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cô bưng một chén đưa cho Thường Nha Nha vốn đang ngồi yên.
Thường Nha Nha sửng sốt, ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn cô.
"Ăn đi, ta thấy ngươi một chút sức lực cũng không có, trước tiên uống một chút cho ấm dạ dày. Nói như thế nào chúng ta bây giờ cũng đang đứng trên một thuyền, không thể để người chết đói trước khi rửa sạch nước bẩn trên người được. "
Thường Nha Nha mím môi, đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cám ơn.”
Cố Vân Đông không nói gì nữa, cô và Thường Nha Nha mặt đối mặt, yên lặng ăn.
Thấy nàng ấy chỉ ăn cháo, Cố Vân Đông thở dài, chỉ có thể gắp một đũa thức ăn lớn vào bát nàng ấy.
Đầu Thường Nha Nha lại cúi xuống thấp hơn.
Mà Thiệu Thanh Viễn và Cố Tiểu Khê bên giường, lại yên lặng quỷ dị.
Cố Tiểu Khê nhìn cháu rể tuổi tác tương tự mình ở trước mắt, đang cầm thìa bộ dạng rất cẩn thận, lại cảm thấy càng thêm đầu váng mắt hoa.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn kiên nhẫn, vừa đút cho hắn vừa thấp giọng nói chuyện dời đi lực chú ý của hắn: "Tiểu thúc yên tâm, tuy rằng thôn Đại Thạch lấy Chu gia và Thường gia làm chủ, nhưng chỉ cần hai bên bọn hắn bất hòa, sẽ rất dễ chia rẽ, không có bao nhiêu uy hiếp với chúng ta. Hiện giờ Thường gia đã nghiêng về phía chúng ta, Chu gia không có ưu thế, sẽ không lấy được phần tốt. Hơn nữa chúng ta cũng có trợ thủ, nếu thật sự không đi được, còn có người của nha môn tới xử lý việc này.”
Cố Tiểu Khê quả nhiên nghe vào, một lúc sau đã uống xong nửa chén cháo.
Cho đến khi thấy hắn ăn đã đủ, Thiệu Thanh Viễn mới bưng chén trở về, bắt đầu giải quyết cơm trưa của mình.
Cố Tiểu Khê tựa vào đầu giường, nhìn cháu gái nhà mình vui vẻ bận rộn, khóe miệng không nhịn được mà cười.
Cố Vân Đông thấy tinh thần của hắn tốt hơn một chút, nhiệt độ cũng lui xuống, lúc này mới đóng cửa lại.
Sáu người ngoài cửa chỉ được yêu cầu ở trong sân nhìn, cho nên tuy rằng đều rất tò mò bọn họ đóng cửa lại muốn nói cái gì, nhưng có đối phương kiềm chế, ngược lại không ai dám đi lên nghe lén.
Bốn người Cố Vân Đông giờ phút này lại vây thành một vòng tròn, bắt đầu nói đến vụ án thông dâm lần này.
Cố Tiểu Khê tuy rằng cùng Hồng Tiểu Ny đến thôn Đại Thạch nương tựa cậu nàng ta.
Nhưng kỳ thật Chu gia rất không hoan nghênh bọn họ, một cháu gái bọn hắn chưa từng gặp mặt đột nhiên ngàn dặm khó khăn chạy đến nhà bọn hắn lại muốn bọn hắn chiếu cố, còn mang theo Cố Tiểu Khê, đó không phải là thêm phiền phức sao?
Nhưng Chu gia ở trong thôn có đối thủ đối đầu đến chết là Thường gia, Cố Tiểu Khê và Hồng Tiểu Ny đều là lưu dân, lúc đó triều đình có đãi ngộ tốt với lưu dân. Nếu Thường gia lấy chuyện này mà rêu rao, chẳng phải Chu gia bọn hắn sẽ gặp xui xẻo sao?
Cho nên Chu gia cho hai người Hồng Tiểu Ny ở lại.
Lúc đó Cố Tiểu Khê còn chưa từ bỏ việc tìm người nhà Cố Vân Đông, bởi vậy ngay từ đầu cũng không có ý định định cư ở thôn Đại Thạch.
Hắn nghĩ, nếu Chu gia đối tốt với Hồng Tiểu Ny, vậy tạm thời phó thác người cho Chu gia chiếu cố, nếu không tốt, hắn sẽ đưa Hồng Tiểu Ny cùng đi.
Hiển nhiên, người Chu gia đối với Hồng Tiểu Ny rất không tốt, bọn họ ở Chu gia hai ngày, sáng tối bị đủ các loại giày vò.
Cố Tiểu Khê đã đồng ý với cha Hồng là sẽ chiếu cố Hồng Tiểu Ny, cho nên hắn muốn dẫn Hồng Tiểu Ny rời đi.
Ai ngờ lúc này, Hồng Tiểu Ny ngã bệnh.
Bệnh đến mức thiếu chút nữa không qua được, Cố Tiểu Khê cũng không thể đi nữa, chỉ có thể ở lại vừa chăm sóc nàng ta vừa nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình trước.
Nhưng mà bệnh này của Hồng Tiểu Ny, lại mãi không tốt lên.
Mãi cho đến một năm sau, Cố Tiểu Khê mới phát hiện có gì đó không ổn.
Hắn mơ hồ cảm giác được Hồng Tiểu Ny hình như không bị bệnh nghiêm trọng như vậy, nàng ta chỉ sợ hắn đi, sợ hắn đi tìm người Cố gia, cho nên dùng phương thức như vậy kéo chân hắn, để hắn an ổn ở lại trong thôn Đại Thạch.
Hắn không có chứng cớ, đại phu cũng thề son sắt nói Hồng Tiểu Ny thân thể không tốt, không thể trải qua hành trình đường dài nữa.
Nhưng cho dù hắn xác nhận Hồng Tiểu Ny giả bệnh, hắn cũng không thể trách nàng ta. Dù sao hắn đã đáp ứng cha Hồng, sẽ chiếu cố nàng ta, Hồng Tiểu Ny cũng chỉ là sợ hãi mà thôi.
Hắn đã cô phụ sự phó thác của đại ca, nếu lại cô phụ sự phó thác của cha Hồng, vậy hắn còn có mặt mũi gì để sống nữa?
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, cho đến mấy ngày trước...
Cố Tiểu Khê phát hiện Hồng Tiểu Ny đột nhiên đi lại thân cận với Chu Tiến Quý, hỏi nàng ta còn nói cậu đột nhiên tỉnh ngộ muốn đối xử tốt với nàng ta, cho nên thỉnh thoảng sẽ gọi nàng ta đi qua nói chuyện với mợ.
Nhưng cậu cả không thích Cố Tiểu Khê, ông ta cảm thấy lúc trước hai người bọn họ ở cùng một chỗ quá qua loa, hơn nữa cha nàng ta dù sao cũng vì cứu Cố Tiểu Khê mới chết, cậu cả có chút ý tứ giận chó đánh mèo.
Cho nên tạm thời Hồng Tiểu Ny không dẫn Cố Tiểu Khê đến nhà cậu cả, chờ sau khi nàng ta khuyên giải cậu cả xong, hai người lại lấy danh nghĩa vợ chồng đi lại.
Lúc ấy Cố Tiểu Khê nghe xong còn rất cao hứng, dù sao người thân nhất của Hồng Tiểu Ny ở thôn Đại Thạch chính là hai huynh đệ Chu Tiến Quý, có thể hòa hoãn quan hệ đương nhiên tốt.
Hắn không nghĩ nhiều, cũng khuyên nàng ta đi lại nhiều hơn, đối với thân thể cũng tốt.
Không nghĩ tới, hai ngày trước hắn cảm thấy không được thoải mái lắm, cho nên không xuống đất, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sau đó bảo Hồng Tiểu Ny đi gọi lang trung trong thôn đến xem hộ một chút.
Hồng Tiểu Ny đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài, ai ngờ hồi lâu sau cũng không thấy trở về.
Cố Tiểu Khê nằm trong phòng chờ nửa ngày, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong khoảng thời gian đó có mơ hồ nghe được động tĩnh gì đó, nhưng lúc đó mí mắt hắn quá nặng, căn bản không mở ra được.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, dã nhìn thấy Thường Nha Nha nằm bên cạnh chỉ mặc áo lót.
Không đợi hắn phản ứng, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra, Hồng Tiểu Ny tiến vào.