Chương 571: Nhìn Nương Tử Rửa Mắt
Hồng Tiểu Ny sửng sốt: "Ta đến mang đồ ăn cho Tiểu Khê nhà ta, trong nhà không có gì để ăn, tôi sợ hắn đói."
“Vậy cũng không được, bọn họ có thức ăn, không cần ngươi, ngươi đi đi.”
Hồng Tiểu Ny nhíu mày: "Đây là nhà ta, dựa vào cái gì mà không cho ta đi vào."
Người Chu gia tộc cũng bắt đầu giúp đỡ: "Đúng vậy, tộc trưởng chỉ nói chúng ta nhìn bọn họ, lại không nói bọn họ là phạm nhân. Trượng phu sinh bệnh, người làm vợ còn không thể vào thăm?"
Hai bên ý kiến không thống nhất, rất nhanh đã cãi nhau.
Bốn người đang nói chuyện trong phòng cũng nghe thấy, Thiệu Thanh Viễn đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài xem một chút."
Thiệu Thanh ra khỏi phòng, đi về phía cửa viện.
Thôn dân hai tộc Chu Thường còn đang cãi vã, Hồng Tiểu Ny lại tinh mắt nhìn thấy hắn trước.
Lúc này rũ mắt xuống, muốn đi vào bên trong, kết quả đi hai bước lại ngã mạnh trên mặt đất.
Hai bên còn đang cãi nhau đều sửng sốt, vừa rồi... bọn họ không đụng vào nàng ta, đúng không?
Người trong tộc Chu gia muốn đưa tay đỡ nàng ta, Hồng Tiểu Ny vội vàng khoát tay áo: "Không cần không cần, ta tự mình đứng lên được, nam nữ thụ thụ bất thân. "
Nói là đứng lên, ánh mắt lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, hai tay nhu nhược vô lực vỗ vỗ, đặt giỏ rau ra phía trước, một lúc lâu không có ý định đứng dậy.
Thiệu Thanh Viễn: "..." Xoay người rời đi.
Mắt đau, vẫn nên đi xem nương tử rửa mắt đi.
Hắn trở về phòng, bước chân vội vàng, Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy? Có ai đuổi ở đằng sau sao?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không có việc gì, Hồng Tiểu Ny tới mà thôi."
Vừa nghe đến tên Hồng Tiểu Ny, sắc mặt Cố Tiểu Khê liền thay đổi.
Mặc dù hắn không thông minh, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc.
Kỳ thật lúc hắn và Thường Nha Nha bị nhốt trong từ đường, hai bên đã nói chuyện với nhau, lúc ấy hắn càng có khuynh hướng tin tưởng Thường Nha Nha.
Hiện giờ chuyện đã chải chuốt từ đầu đến cuối, lại có Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhắc nhở, Cố Tiểu Khê chỉ cảm thấy Hồng Tiểu Ny rất đáng sợ.
Nàng ta không khác gì những kẻ hung ác, ác độc mà bọn họ gặp trên đường chạy nạn.
Những lưu dân kia còn có thể nói là vì cuộc sống bức bách, vì sinh tồn mà không có biện pháp, nhưng Hồng Tiểu Ny thì sao? Hắn nuôi nàng ta, chiếu cố nàng, cuối cùng lại bị nàng ta tính toán đến chết.
Nếu Vân Đông tới trễ một ngày, tính mạng của hắn và Thường Nha Nha vô tội này cũng không còn.
Trong lòng Cố Tiểu Khê sao có thể không hận?
Cố Vân Đông vỗ vỗ bả vai hắn: "Thúc nghỉ ngơi trước, cháu ra ngoài xem một chút."
“Nàng ta không phải người tốt, ngươi hãy cẩn thận, đừng để bị cắn."
“Yên tâm, cháu có chừng mực."
Lúc Cố Vân Đông đi ra ngoài, Hồng Tiểu Ny cũng đã đứng lên.
Nàng ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy mình ngã xuống chẳng những xoay người rời đi, ngay cả hỏi một câu cũng không thèm.
"Hồng Tiểu Ny, ngươi tới làm gì vậy?"
Cũng may, Hồng Tiểu Ny coi như biết mục đích của mình, không câu dẫn được Thiệu Thanh Viễn, vậy cũng phải kéo Cố Tiểu Khê vào tay.
Nàng ta nhìn Cố Vân Đông, cười đến phá lệ hiền lành: "Vân Đông, ta là tiểu thẩm ngươi. Lúc trước ở từ đường đã gặp qua, lúc ấy lộn xộn, cũng chưa kịp tự giới thiệu.”
Hồng Tiểu Ny sửa sang lại quần áo một chút, vẫn rất hòa ái mở miệng: "Ta biết trong nhà chúng ta không có gì để ăn, sợ các ngươi đói, cho nên cố ý đến nhà cậu cả của ta lấy chút thức ăn tới.”
Nàng ta giơ tay lên, cho cô thấy đồ ăn trong giỏ.
Cố Vân Đông nhướng mày, bọn họ ăn cơm trưa xong rồi, nàng ta lại đưa đồ ăn tới, có phải là hơi chậm không?
Hồng Tiểu Ny còn đang nói chuyện, nàng ta làm đủ tư thái trưởng bối: "Tiểu thúc ngươi không sao chứ, lúc trước đã hôn mê rồi, lúc ấy ta quá tức giận, đã không chú ý. Người làm vợ này thực sự không xứng đáng. Đúng rồi, ta vừa rồi đã đi tìm lang trung, nhưng nghe nói các ngươi không cần, các ngươi tự mình trị, vậy hắn hiện tại thế nào? Đã tỉnh chưa? Ta sẽ vào chăm sóc hắn. "
Nàng ta nói xong muốn cất bước đi vào bên trong, người hai tộc Chu Thường lần này không ngăn cản, chỉ sợ lại đụng nàng ta ngã.
Không nghĩ tới Cố Vân Đông đứng ở trong cửa, lại đột nhiên đưa tay ra.
Trong tay cô cầm một cái gậy gỗ?
Gậy gỗ vừa nhấc lên, trực tiếp chống vào bụng Hồng Tiểu Ny: "Đứng lại."
Hồng Tiểu Ny: “…”
Nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Vân Đông, vì sao không cho ta đi vào? Tiểu thúc người cần ta, hắn tỉnh lại chắc chắn muốn nhìn thấy ta."
“Không, tiểu thúc ta không muốn nhìn thấy ngươi chút nào, ngươi quá xấu xí."
“Ta, ta xấu xí??!! "Hồng Tiểu Ny thét lên, đưa tay sờ sờ mặt mình, nàng ta xấu ơt đâu? Ở đâu?
Những người khác hai mắt nhìn nhau, Hồng Tiểu Ny cũng là một người đẹp của thôn Đại Thạch đấy.
Chỉ là nhu nhược, yếu đuối một chút, không dễ sinh con.
Ai biết Cố Vân Đông lại rất khẳng định gật đầu: "Đúng, ngươi quá xấu, lòng dạ cũng bẩn thỉu, còn không xấu sao?"
Tay Hồng Tiểu Ny cứng đờ, ngẩng đầu cười gượng nói: "Vân Đông, có phải ngươi hiểu lầm gì với ta không? Có phải Thường Nha Nha đã nói gì không? Ta nói cho ngươi biết, nàng ta nói dối, nàng ta chỉ muốn châm ngòi tình cảm vợ chồng chúng ta. Ta mới là tiểu thẩm của ngươi, ta và tiểu thúc ngươi một đường chạy nạn tới đây, cùng chung hoạn nạn, ta luyến tiếc hắn, hắn cũng luyến tiếc ta, chúng ta là phu thê ân ái."
Cố Vân Đông cười nhạo nói: "Phu thê ân ái? Ân ái mà ngươi nói có nghĩa là gì vậy? Là ngươi nói cậu cả ngươi mang người đánh hắn đến cả người đầy vết thương rồi ném vào từ đường lạnh lẽo? Hay là nói hắn bị nhốt đói bụng hai ngày, ngươi ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái? Hoặc là khi hắn sắp bị hai vị tộc trưởng kéo đi thiêu chết cũng không thèm ngăn cản?"
Hồng Tiểu Ny có loại cảm giác bị chất vấn không thở nổi, nàng ta chỉ có thể tiếp tục cười gượng: "Ta hiểu lầm Tiểu Khê làm chuyện có lỗi với ta, hiện tại ta đã hiểu rõ, biết hắn bị oan uổng, là Thường Nha Nha quyến rũ hắn.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Hiểu lầm à? Vậy trước khi hiểu lầm thì sao? Nhìn người kìa, lại nhìn tiểu thúc ta. Một người được nuôi trắng nõn, một người gầy trơ xương, mặt đầy sương gió. Một người quần áo ấm áp, gọn gàng, một người quần áo mỏng đầy mảnh vá. Một người cả ngày làm việc dưới đất, một người cả ngày không có việc gì làm ngay cả quần áo cũng không giặt. Cái này gọi là phu thê ân ái? Ngươi rõ ràng chỉ xem tiểu thúc ta là nô tài!!"
Sắc mặt Hồng Tiểu Ny đã trắng bệch, hơn nữa nàng ta nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của thôn dân đứng bên cạnh.
Nhưng nàng ta vẫn kiên cường đứng tại chỗ, nhỏ giọng giải thích: "Ta sinh bệnh, đại phu nói ta không thể làm việc nặng, chỉ có thể chăm sóc.”