Chương 572: Ta Đánh Chết Hắn
"Sinh bệnh sao, bệnh gì kỳ quái như vậy?" Cố Vân Đông thu hồi cây gậy: "Vừa lúc, ta biết trị bệnh, ta bắt mạch cho, xem có thể trị tận gốc cho ngươi hay không."
Hồng Tiểu Ny nào dám để cho cô bắt mạch, lúc này lui lại hai bước: "Không, không cần, ta đã khỏe rồi."
“Khỏe lên thật đúng lúc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi nghĩ ta là kẻ đần sao?"
Cố Vân Đông ép sát đến: "Ta thấy ngươi căn bản không sinh bệnh, ngươi vốn trộm gian dùng mánh lới, lười biếng thành tính còn tâm cơ thâm trầm, không phải là bắt nạt tiểu thúc ta không có thân nhân sao? Ngươi thật sự rất được đấy, chà đạp hắn hai năm bây giờ còn dám tìm tới cửa, thật sự xem ta cũng dễ bắt nạt sao? Hiện tại ta thay tiểu thúc tính toán sổ sách trước kia, trả lại cho ngươi."
Cố Vân Đông trở tay tát một cái lên mặt nàng ta.
Cô thật sự càng nói càng tức giận, nữ nhân này quả thực cực kỳ đáng ghét.
Hơn nữa lúc trước cô đã nghe nói nguyên nhân về cái chết của cha Hồng, lúc trên đường chạy nạn, trên chân của ông ta đã bị thương, gặp phải lưu dân tranh giành đánh nhau, ông ta căn bản trốn không thoát, chỉ là vừa vặn Cố Tiểu Khê cũng ngã xuống đất, mắt thấy một con dao chém tới, cha Hồng xoay người đè lên người Cố Tiểu Khê đỡ cho hắn.
Nhưng cho dù cha Hồng không cứu Cố Tiểu Khê, ông ta cũng trốn không thoát, cũng sẽ chết.
Cha Hồng không phải vì cứu Cố Tiểu Khê mà chết, mà là trước khi chết tìm cho nữ nhi một con đường phía sau.
Nhưng Cố Vân Đông phải thừa nhận, ông ta đã cứu Cố Tiểu Khê. Nếu không phải ông ta ngăn cản, cho Cố Tiểu Khê cơ hội chạy đi, thì dù Cố Tiểu Khê bảo vệ được tính mạng cũng sẽ bị trọng thương.
Cho nên cha Hồng nói hắn chiếu cố tốt nữ nhi của mình hắn đáp ứng, cũng làm được, nhưng đủ rồi.
Cố Tiểu Khê nợ cha Hồng, từ lúc hắn đưa Hồng Tiểu Ny an toàn đưa đến thôn Đại Thạch, hơn nữa chiếu cố nàng ta lâu như vậy, cho nàng ta cuộc sống an ổn, đã trả hết rồi.
Mà Hồng Tiểu Ny thiết kế hắn, muốn hại chết hắn.
Là nàng ta nợ Cố Tiểu Khê.
Cố Vân Đông tát một cái, là thay tiểu thúc đòi nợ.
Nhưng Hồng Tiểu Ny sợ ngây người, những người khác cũng sợ ngây người.
Tộc nhân Chu thị muốn tiến lên ngăn cản, cây gậy trong tay Cố Vân Đông lại đột nhiên đánh lên cái chum dưới tường viện.
Một tiếng 'rầm rầm' vang lên, tất cả mọi người sợ tới mức không dám động đậy.
Tầm mắt lạnh lùng của Cố Vân Đông đảo qua trên người bọn hắn: "Ai dám đi lên, ta đánh chết hắn."
Mọi người nuốt nước miếng, tiểu cô nương này. Cũng quá hung tàn.
Hồng Tiểu Ny cũng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn cô, nói: "Ta, ta nói như thế nào cũng là tiểu thẩm của ngươi, ngươi bất hiếu, không sợ làm hỏng thanh danh sao?"
“Bốp."
Ai biết đáp lại nàng ta lại là một cái tát của Cố Vân Đông: "Về sau sẽ không phải nữa rồi, tiểu thúc ta đã bỏ ngươi."
Hai gò má Hồng Tiểu Ny đỏ bừng, trong mắt cũng từng chút từng chút tràn ngập hận ý.
Sao cô ta dám? Sao dám hết lần này đến lần khác đánh nàng ta trước mặt mọi người?
Nhưng mà phần hận ý này, lại thoáng cái biến mất.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đi ra, trên tay hắn còn cầm một đôi giày.
Đôi giày này Hồng Tiểu Ny biết, là đôi giày duy nhất của Cố Tiểu Khê.
Hắn lấy giày Cố Tiểu Khê ra làm gì? Chẳng lẽ ám chỉ nàng ta là một đôi giày rách?
Vừa nghĩ như vậy, đã thấy Thiệu Thanh Viễn đưa giày trong tay cho Cố Vân Đông: "Trước kia muội tát người không phải đều dùng đế giày sao? Sao hôm nay muội lại dùng tay? Có đau không?”
Cố Vân Đông vung tay, thật đúng là đau.
"Muội nhất thời quá tức giận, không nghĩ tới nữ nhân này làm nhiều chuyện xấu như vậy còn dám mặt dày vô sỉ chạy tới cửa, chưa kịp trở về lấy đế giày."
Thiệu Thanh Viễn: "Không sao, ta mang nó ra cho muội rồi, dùng đi, lát nữa sẽ bôi chút thuốc mỡ cho muội, lòng bàn tay đã đỏ lên."
“Được." Cố Vân Đông đáp ứng, lập tức quay đầu lại.
Hồng Tiểu Ny hoảng sợ nhìn hai người này, không bình thường, hai người này đều không bình thường, đều bị bệnh thần kinh.
Nàng ta quay đầu bỏ chạy, không thèm tìm Cố Tiểu Khê hòa giải, cũng không thèm câu dẫn Thiệu Thanh Viễn nữa.
Hồng Tiểu Ny chạy đi, Cố Vân Đông chỉ có thể tiếc nuối nói: "Thật sự đáng đánh."
Sau đó cô và Thiệu Thanh Viễn đi vào phòng.
Mọi người bên ngoài đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, sợ ngây người.
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bối đánh trưởng bối, còn đánh đến hùng hồn hợp lý như vậy.
Mấy tộc nhân Thường thị trào phúng nói: "Hồng Tiểu Ny hình như là người Chu gia các ngươi đúng không? Bị người ta đánh thành như vậy, các ngươi cũng không ngăn cản một chút."
Mấy thôn dân Chu thị kia ảo não, vừa rồi đều bị kinh hãi, nào dám ra mặt?
"Đó là chuyện nhà bọn họ, tiểu thẩm và cháu gái cãi nhau đánh nhau, chúng ta không tiện ra mặt."
Mấy người tìm được cớ, liền yên tâm thoải mái.
Hai người Cố Vân Đông trở về phòng, thấy Cố Tiểu Khê vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Cố Vân Đông nhướng mày: "Vừa rồi cháu làm sai sao?"
“Không, chỉ là trong lòng buồn bực." Cũng không nói được cảm giác này là gì, cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Mấy ngày trước hai người vẫn quan tâm lẫn nhau, phu thê dưới một mái nhà, lúc này mới mấy ngày, đã thành kẻ thù.
Cố Tiểu Khê cũng không có tình cảm gì với Hồng Tiểu Ny, hắn thích cô nương cần cù chịu khó thiện lương, Hồng Tiểu Ny và người vợ lý tưởng của hắn chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn cần cù chăm chỉ làm việc, chăm sóc nàng ta, kỳ thật là một loại trách nhiệm, đối với Cố Tiểu Khê mới chừng hai mươi tuổi mà nói, phần trách nhiệm này giống như một ngọn núi lớn, đè lên vai khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ, có một cảm giác giải thoát.
“Vân Đông, ngươi đánh nàng ta, chỉ sợ lát nữa Chu tộc trưởng sẽ tới cửa." Đánh Hồng Tiểu Ny trước mặt nhiều người như vậy, tương đương với đánh vào mặt Chu tộc trưởng, hắn có thể không tức giận sao?
Cố Vân Đông cười cười: "Cháu làm vậy để bọn hắn tới cửa.”
Cố Tiểu Khê khó hiểu.
Cố Vân Đông đè hắn nằm xuống: "Chuyện kế tiếp thúc đừng quản, thúc còn đang sinh bệnh, trước tiên nằm xuống ngủ một giấc, chờ thân thể thúc dưỡng tốt, chuyện này đoán chừng cũng kết thúc rồi."
Cố Tiểu Khê càng không hiểu ra sao, nhưng hắn quả thật rất mệt mỏi, có Vân Đông và vị hôn phu ở bên cạnh, hắn an tâm hơn nhiều, sau khi nằm xuống không bao lâu đã ngủ say.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn về phía Thường Nha Nha: "Ngươi cũng đã hai ngày không nghỉ ngơi rồi, phòng cách vách còn trống, ngươi đi ngủ một giấc đi. Hãy yên tâm, có chúng ta ở đây."
Thường Nha Nha do dự một lát: "Có cái gì ta có thể giúp được không?"
“Tạm thời không có, nếu cần ta sẽ nói với ngươi."
“Được."
Lúc này Thường Nha Nha mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Quả nhiên một lúc sau, Chu tộc trưởng và Chu Tiến Quý hùng hổ tới cửa.