Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573. Bỏ Vợ

Chương 573. Bỏ Vợ Chương 573. Bỏ Vợ

Chương 573: Bỏ Vợ

Vì để không quấy rầy Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha nghỉ ngơi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn dẫn nhau ra cửa viện, nói chuyện ở ngay cửa lớn.

Chu tộc trưởng còn chưa mở miệng, Chu Tiến Quý đã kéo Hồng Tiểu Ni vọt tới trước mặt Cố Vân Đông.

“Cố cô nương, ngươi đây là có ý gì? Tiểu Ni nhà chúng ta về nhà của chính mình, ngươi không cho nó vào còn chưa tính, đưa cho các người đồ ăn các người không cảm kích lại còn đánh nó. Ngươi coi Chu gia chúng ta là chốn không người sao?”

Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, mặt mày có phần lãnh đạm.

Chính cái tên vớ vẩn này dẫn người đến đánh tiểu thúc trọng thương, còn có mặt mũi dựng chuyện hỏi tội?

Chu tộc trưởng cũng mở miệng: “Cố cô nương, ngươi cần phải cho chúng ta một lời giải thích.”

“Giải thích? Được thôi, bởi vì nàng ta.” Cố Vân Đông chỉ vào Hồng Tiểu Ni đang đứng phía sau Chu Tiến Quý phía sau, nói: “Nàng ta vũ nhục ta, lợi dụng ta."

Mọi người: Hả?

“Nàng ta nhục nhã ngươi thế nào?”

“Tiểu thúc ta đã bỏ nàng ta, nhưng nàng ta còn nói mình là thím của ta, mở miệng ra là một câu cháu gái hai câu cháu gái mà gọi ta. Đây không phải vũ nhục thì là cái gì? Ta với nàng ta tuổi tác không quá chênh lêch, nàng ta cứ một hai coi ta là tiểu bối, không phải chiếm tiện nghi của ta thì là cái gì?”

Chu Tiến Quý giận dữ: "Bỏ vợ? Cố Tiểu Khê dựa vào cái gì bỏ vợ, ta không đồng ý.”

“Ông nói xem dựa vào cái gì? Một người đã thành thân hai năm đến nay vẫn không viên phòng cùng chồng, cũng không biết rốt cuộc đang tính toán điều gì. Người như vậy, tiểu thúc ta không nên bỏ sao?”

Mọi người đồng loạt ồ lên, không, không thể nào, Cố Tiểu Khê còn chưa từng chạm vào Hồng Tiểu Ni?

Việc này đến Chu tộc trưởng cũng không biết, ông ta kinh ngạc nhìn gương mặt sưng đỏ của Hồng Tiểu Ni.

Thường tộc trưởng chính vào lúc này lại đi qua đây, vừa đến gần đã cười ha ha: “Chu huynh đệ, đây là ngươi không đúng rồi. Chúng ta đều là nam nhân, cưới vợ còn không phải là vì vợ con đề huề trong ngoài ấm êm sao? Ngươi xem tên nhóc Tiểu Khê kia mỗi ngày làm đến mệt chết mệt sống, làm xong ngoài ruộng lại làm trong nhà, hắn coi vợ mình như tổ tông mà hầu hạ, kết quả nàng ta vậy mà còn không cho hắn chạm vào người. Nếu là ông, chỉ sợ ông đã sớm đuổi người vợ như vậy về nhà mẹ đẻ rồi đúng không? Cũng không thể vì nàng ta là cháu gái ngoại của ông nên ông cảm thấy nàng ta không sai nha?”

Chu Tiến Quý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông già này tới thật đúng thời điểm.

Hồng Tiểu Ni không nghĩ tới Cố Tiểu Khê đến loại chuyện này cũng nói với cháu gái của mình, hắn không cảm thấy thẹn sao?

Nàng ta vội vàng giải thích, nói: “Đó là bởi vì, bởi vì thân thể ta không tốt, cho nên mới…”

“Thân thể không tốt, vậy chính là phạm vào một trong bảy bệnh hiểm nghèo, cũng nên bỏ thôi.”

“Ta, ta, ta hiện tại đã khỏi rồi.”

“Ta cũng đã nói, ta biết y thuật, so với lang trung trong thôn các ngươi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, có thể bắt mạch cho ngươi, xem xem rốt cuộc ngươi có khỏi hoàn toàn hay không. Thuận tiện xem thử trước kia ngươi đã mắc bệnh gì, tại sao suốt hai năm không có tiến triển, lúc này lại khỏi hẳn rồi?”

Hồng Tiểu Ni lập tức lùi lại phía sau.

Cố Vân Đông cười lạnh: “Ngươi trốn cái gì? Chột dạ? Ta thấy ngươi căn bản là miệng toàn lời dối trá, lòng dạ độc ác, không biết xấu hổ, nữ nhân tâm địa rắn rết, không bỏ ngươi thì bỏ ai?"

Mọi người nghe thấy mà lỗ tai cũng ong ong, nữ tử này, nói thật khí phách, vấn đề là không hề giống mấy vị "phu nhân" trong thôn cãi nhau, mồm miệng rõ ràng khiến người ta hoàn toàn không phản bác được.

Ít nhất Chu tộc trưởng nhìn thấy biểu tình vui sướng hả hê bởi người gặp họa của Thường tộc trưởng, thì phất tay áo đi mất.

Chu Tiến Quý cũng nói không lại Cố Vân Đông, chỉ có thể vội vội vàng vàng dẫn Hồng Tiểu Ni rời đi.

Thường tộc trưởng cười ha ha: “Lời nói của Cố cô nương thật là sắc bén, bội phục.”

Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ Thường tộc trưởng: “Chúng ta mệt rồi, nên về nghỉ ngơi trước, không tiếp chuyện Thường tộc trưởng nữa.”

Thường tộc trưởng sửng sốt, cảm giác trong tay bị nhét một mẩu giấy.

Ông ta lập tức lại sảng khoái cười: “Thời gian quả thực không còn sớm, chúng ta cũng không quấy rầy, chờ chuyện có tiến triển gì. Ta lại cho người tới thông báo với các ngươi một tiếng.”

“Đa tạ.”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông xoay người trở về nhà, chờ sau khi đóng cửa nhà lại, Cố Vân Đông mới mở miệng: “Haizz, quá mệt mỏi. Trước kia muội cảm thấy bảy quy tắc này đặc biệt không công bằng với nữ nhân, thế nhưng bây giờ phát hiện dùng lý do này bỏ nữ nhân như Hồng Tiểu Ni quả thực khiến lòng người sảng khoái.”

Thiệu Thanh Viễn đứng ở phía sau cô giúp cô xoa bóp bả vai: "Bảy điều đáng bỏ chỉ là cái cớ mà thôi, người thật sự muốn bỏ vợ, có thể tìm bất cứ lý do gì. Không muốn bỏ vợ, cho dù phạm vào cả bảy điều, hắn cũng không xem là gì."

Cố Vân Đông gật đầu, dù sao ở chỗ cô, không có hưu thê, chỉ có li hôn hoăc… góa bụa.

Nghĩ rồi, cô xoay đầu, âm thầm liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.

Thiệu Thanh Viễn: “…” Không hiêu sao cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt?

Hắn nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trải qua náo loạn như vậy, Chu gia chắc đã biết việc hoà giải với chúng ta là hoàn toàn không có khả năng, nhất định sẽ tìm biện pháp khác, ta đã truyền mẩu giấy cho Thường tộc trưởng, kế tiếp chỉ chờ xem bọn họ rồi.”

Thường tộc trưởng cầm tờ giấy, sau khi vội vàng trở về nhà, lập tức vào phòng, mở tờ giấy ra.

Phía trên dùng bút than viết rất nhiều chữ, quan trọng nhất chính là…ngay từ giờ trở đi sai người theo dõi Chu Tiến Quý và Hồng Tiểu Ni, tìm người trông chừng cửa thôn.

Thường tộc trưởng sờ sờ cằm, đây là nói, Chu Tiến Quý và Hồng Tiểu Ni muốn làm cái gì đó?

Mặc kệ làm cái gì, dù sao nhìn dáng vẻ của Thiệu công tử, hai người này đã đứng về phe bên mình rồi.

Hiện tại quan trọng nhất chính là, áp Chu gia xuống.

Thường tộc trưởng rất nhanh đã ra cửa, tìm mấy người thông minh nhanh nhẹn trong tộc, dặn dò vài câu.

Mấy người này nhanh chóng gật đầu rồi chia nhau thực hiện, trong đó có hai người đến gần Chu gia, nhìn chằm chằm từng động tĩnh của Chu gia.

Mà lúc này bên trong Chu gia, Chu Tiến Quý lại không nhịn được mà hung hăng mà tát Hồng Tiểu Ni một cái, thiếu chút nữa muốn rớt luôn hàm răng của nàng ta. Chu tộc trưởng cau mày: "Được rồi, lúc này ngươi đánh nó thì có ích lợi gì?”

“Tộc trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

Mặt Chu tộc trưởng âm độc: "Tên họ Thiệu với hai người kia sợ là không muốn hoà giải với chúng ta, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.” Ông ta dừng một chút, rồi mới nói: “Tìm Khâu thiếu gia đi.”

“Nhưng tên họ Thiệu kia là quan phủ đó, Khâu thiếu gia tuy rằng ở huyện thành lời nói cũng xem như có mấy phần trọng lượng nhưng đối đầu với quan phủ, hắn nguyện ý sao?” Khâu thiếu gia chỉ là muốn nạp thiếp, vì Hồng Tiểu Ni, hắn sẽ đi đắc tội với tên họ Thiệu ư?

“Tên họ Thiệu kia đúng là quan, nhưng rốt cuộc là quan to cỡ nào chúng ta cũng không biết, ai biết có phải chỉ là lừa gạt người khác hay không.” Lúc ấy, ông ta đã nhìn thấy ngư phù kia, nhưng chữ khắc trên ngư phù lại không nhìn rõ lắm: “Khâu thiếu gia chẳng phải cũng thường lui tới với huyện lệnh đại nhân chúng ta sao? Nhờ hắn giúp đỡ hỏi đại nhân xem, người này rốt cuộc là ai, nếu chức quan không lớn… Hừ.”

Chu Tiến Quý nhỏ giọng hỏi: “Nếu là quan… lớn thì sao?”

"Vậy cũng chẳng thể lớn đi đâu được, hắn đến hộ vệ theo người cũng không có, cưới thê tử cũng chỉ là cháu gái của tên Cố Tiểu Khê kia, không có bối cảnh.”

Chu Tiến Quý liên tục gật đầu: "Phải, thúc nói phải, sáng sớm ngày mai cháu sẽ đi huyện thành, bên này ngài trước hết cứ kéo dài thời gian.”

"Ừm, đừng để người khác chú ý. Gặp được Khâu thiếu gia, thêm vài câu nói Tiểu Ni không dễ dàng lại chịu nhiều ủy khuất nhục nhã.”

"Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Chu Tiến Quý thừa dịp trời còn chưa sáng đã rời khỏi Chu gia.

Bình Luận (0)
Comment