Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 574 - Chương 574. Ta Đi Huyện Thành Một Chuyến

Chương 574. Ta đi huyện thành một chuyến Chương 574. Ta đi huyện thành một chuyến

Chương 574: Ta đi huyện thành một chuyến

Chỉ là Chu Tiến Quý không biết rằng, hắn bên này vừa ra khỏi cửa.

Cách đó không xa có một người đang ẩn mình trong rơm rạ hai mắt sáng lên, gọi tỉnh người còn ngủ say bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi tiếp tục ở đây nhìn chằm chằm, ta theo sau nhìn thử.”

“Ngươi cẩn thận một chút, sớm như vậy đã lén lút ra ngoài, khẳng định không phải chuyện tốt. Xem ra thôn trưởng nói không sai, bọn hắn quả nhiên có động tác.”

Người nọ gật đầu một cái, chỉnh lại quần áo trên người, lặng yên không một tiếng động đi theo.

Sau đó một đường đi theo hắn vào tới huyện thành, xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng dừng ở cửa sau của Khâu phủ.

Chàng trai của Thường thị cau mày, chỉ có thể ở bên ngoài chờ, đợi gần nửa canh giờ, Chu Tiến Quý mới ra tới cửa.

Chỉ là sắc mặt thoạt nhìn rất cao hứng.

Người Thường thị nhìn thoáng qua Khâu phủ, trong lòng lo sợ, đi theo Chu Tiến Quý trở về thôn Đại Thạch.

Vào thôn, hắn chạy nhanh đi tìm Thường tộc trưởng.

Thường tộc trưởng trong lòng rơi lộp bộp: “Chu gia thế mà có qua lại với Khâu phủ? Chẳng lẽ chỗ dựa của bọn hắn là Khâu phủ?”

“Tộc trưởng, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi đợi chút.” Thường tộc trưởng nói, vội vàng vào phòng, cầm giấy bút gạch gạch viết viết gì đó, sau khi ra ngoài giao tờ giấy kia cho hắn: “Lát nữa ngươi đi đưa cơm cho mấy người trông chừng ở Cố gia, tìm một cơ hội lặng lẽ giao tờ giấy này cho Thiệu công tử. Đừng để người của Chu gia phát hiện, đi đi.”

Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã nhận được tờ giấy, đã nắm được tin tức mình muốn biết.

Thường tộc trưởng còn rất tri kỷ mà viết ở trên tờ giấy lai lịch của Khâu gia và địa vị của họ ở huyện thành.

Cố Vân Đông cũng thấy rõ ràng chữ ở trên đó: “Hóa ra Chu gia này có quan hệ với Khâu phủ, đây là ỷ rằng có chỗ dựa, cho nên liều mạng muốn chèn ép Thường gia xuống ư.”

Dựa theo ý tứ trong lời của Thường tộc trưởng, địa vị của Khâu phủ này ở huyện Hợp Viễn cũng giống như địa vị của Liễu phủ ở huyện Phượng Khai.

Điểm khác biệt duy nhất chính là không giống như Liễu phủ có người nhà làm quan ở kinh thành

“Huynh nói, Hồng Tiểu Ni này có phải là bị người Khâu phủ nhìn trúng rồi không?” Lúc ấy Cố Vân Đông suy đoán nàng ta ghét bỏ Cố tiểu thúc một nghèo hai trắng tay cho nên muốn trèo cành cao khác, sắc mặt Hồng Tiểu Ni đã thay đổi đấy.

Khâu phủ này, chẳng phải là cành cao kia sao?

Thiệu Thanh Viễn không chắc chắn, dù sao hắn cảm thấy Hồng Tiểu Ni xấu như vậy, người Khâu phủ đều bị mù mắt mới có thể coi trọng nàng ta.

“Buổi chiều ta đi huyện thành một chuyến.”

"Được, bên này giao cho muội, việc kéo dài thời gian muội rất có kinh nghiệm, sẽ không để cho bọn họ phát hiện huynh không ở đây.”

Thiệu Thanh Viễn ôm ôm cô: “Chính muội cũng phải cẩn thận, nếu có điều gì chẳng may… Lựa chọn hàng đầu là phải bảo vệ chính mình. Ta sẽ mau chóng trở về.”

“Yên tâm đi, muội sẽ không lấy chính mình ra làm trò đùa.”

Bọn họ vừa nói Thiệu Thanh Viễn vừa đi ra đến sân, trước khi đi, còn phải diễn một vở kịch cho những người trong viện xem.

Thiệu Thanh Viễn tới sân liền ngồi xổm trên mặt đất muốn nhặt những mảnh vỡ của cái lu hôm qua bị đánh vỡ.

Cố Vân Đông lập tức đi tới, trực tiếp kéo người lên: “Thiệu đại ca, huynh đừng bận tâm mấy cái này nữa, hôm qua huynh đã chăm sóc tiểu thúc suốt một đêm. Hiện tại, tiểu thúc đã đỡ hơn sẽ không nóng lên nữa, huynh mau đi ngủ đi, nơi này có muội lo.”

Sau đó làm trò trước mặt mọi người, đẩy Thiệu Thanh Viễn vào phòng.

Người trong sân nhịn không được cười ha hả: “Không thể ngờ rằng công tử này nhìn rất sang quý, lại có hiếu tâm như vậy, chăm sóc Cố Tiểu Khê suốt một đêm.”

“Cố Tiểu Khê về sau chắc vận khí cũng sẽ thay đổi.”

Lời nói còn chưa nói xong Cố Vân Đông đã nổi giận đùng đùng đi ra.

"Hai người cãi nhau cái gì, không nghe thấy vừa rồi ta nói để Thiệu đại ca đi ngủ sao? Ai nấy đều lớn giọng như vậy, trong phòng này còn có một bệnh nhân, có thể nghĩ cho người khác không vậy?"

Cố Vân Đông vừa đi ra đã mắng một trận, sáu người đều bị mắng đến choáng váng, sững sờ nhìn cô.

Thiệu Thanh Viễn thừa dịp tầm mắt của bọn họ đều rơi vào trên người Cố Vân Đông, đã nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Không có biện pháp, thật sự căn nhà Cố gia này rất nhỏ, chỉ có một lối ra duy nhất là cái cửa lớn kia.

Cố Vân Đông thấy hắn đi rồi, lúc này mới trừng mắt nhìn sáu người kia, giọng nói hòa hoãn hơn: "Lát nữa các ngươi đừng nói chuyện, nếu không ta sẽ đá toàn bộ các ngươi ra ngoài."

Cô nói xong hùng hổ đi vào nhà.

Từ đầu đến cuối, sáu người này hoàn toàn không phát hiện Thiệu Thanh Viễn đã rời đi.

Thiệu Thanh ra khỏi viện, nhanh chóng rời khỏi thôn.

Quả nhiên, bên cửa thôn đã có một chiếc xe ngựa, chính là vị xa phu hắn thuê hôm qua.

Xa phu thấy hắn, vội vàng nghênh đón: "Thiệu công tử, muốn về huyện thành sao?"

Thiệu Thanh Viễn lại cởi dây cương xe ngựa, nói với xa phu kia: "Ta có việc gấp trở về huyện thành một chuyến, ngươi ở bên này chờ ta trước, ta trở về ngươi lại đánh xe ngựa về huyện thành."

“Được, Thiệu công tử."

Thiệu Thanh Viễn nhảy lên lưng ngựa, ra roi thúc ngựa trực tiếp đi tới huyện thành.

Mà giờ phút này ở cửa huyện nha, thiếu gia Khâu gia đang thoải mái từ bên trong đi ra.

Chỉ là huyện lệnh đại nhân còn ở trong nha môn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi sư gia bên cạnh: "Có quan triều đình đến huyện Hợp Viễn chúng ta, sao ta không biết? Có phải vị đại nhân từ kinh thành đến này có nhiệm vụ bí mật không?"

“Nếu là như vậy, đối phương sẽ không xuất ra ngư phù chiêu cáo thân phận. Đại nhân, dựa theo lời thiếu gia Khâu phủ nói, người này ngay cả hộ vệ cũng không có, chỉ sợ thân phận cũng không cao, hơn nữa có chút khả nghi."

Huyện lệnh sờ sờ cằm, ông ta là người cẩn thận.

Đột nhiên có một vị quan trẻ tuổi cầm ngự phù, mặc kệ quan lớn hay quan nhỏ, hắn phải tìm người cẩn thận điều tra mới đúng.

Bởi vậy ông ta không rối rắm nữa, chỉ dặn dò bộ khoái bên người: "Ngươi tìm người đi điều tra thân phận người này."

“Dạ." Bộ khoái vội vàng đáp ứng, xoay người rời đi.

Chỉ là đi vài bước lại bị huyện lệnh kia gọi lại: "... Gần đây, chú ý một chút, siêng năng nhanh chóng, đi ra ngoài tuần tra khắp nơi, đừng để những kẻ trộm gà trộm chó làm xáo trộn trật tự của huyện chúng ta."

“Ta hiểu rồi, đại nhân."

Huyện lệnh lúc này mới phất phất tay: " Đi đi."

Bộ khoái đi rồi, huyện lệnh còn đang sờ cằm tự hỏi.

Ai ngờ mới qua thời gian nửa chén trà, bộ khoái đã trở về.

Huyện lệnh sửng sốt, thiếu chút nữa túm lấy hai râu của mình: "Tra được rồi hả?"

“Không, đại nhân, có người muốn gặp ngài."

“Ai?"

“Phương đại phu."

Huyện lệnh nhíu mày "Không phải hắn đang dạy các đại phu khác trong huyện thành phòng ngừa bệnh đậu mùa cho người ta sao? Sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment