Chương 575: Đơn Giản Như Vậy
Huyện lệnh nghĩ vậy, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi một bước, Phương đại phu đã đi tới, huyện lệnh lúc này mới phát hiện, không chỉ có một mình Phương đại phu tới, phía sau hắn còn có một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng.
Phương đại phu vội vàng chắp tay hành lễ: "Đại nhân, vị này là Thiệu công tử, Thiệu đại nhân."
Thiệu công tử? Thiệu đại nhân? Ai đây?
Huyện lệnh nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, vẻ mặt hoang mang.
Thiệu Thanh Viễn đến huyện thành, lập tức đi tìm Phương đại phu trước. Phương đại phu là đại phu lúc trước từ huyện Hợp Viễn đi phủ Tuyên Hòa học tập phương pháp ghép mủ đậu bò, tất nhiên biết hắn.
Hiện giờ Phương đại phu đang ghép mủ cho dân chúng trong huyện thành, cho nên càng dễ dàng gặp huyện lệnh hơn. Thiệu Thanh Viễn tìm hắn, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Phương đại phu thấy huyện lệnh không nhớ tới, vội vàng mở miệng giới thiệu thân phận Thiệu Thanh Viễn.
Huyện lệnh sửng sốt, sau đó con ngươi càng ngày càng sáng, vội vàng nắm lấy tay hắn: "Thì ra ngươi chính là Thiệu công tử, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, hân hạnh hân hạnh."
Tên Thiệu Thanh Viễn ông ta đương nhiên đã nghe qua, dân chúng không biết ý chỉ của Hoàng Thượng, làm huyện lệnh, hắn lại rất rõ ràng. Vị nhân tài ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt miệng, làm chuyện lớn lợi quốc lợi dân, cứu vớt vô số sinh mệnh. Tương lai, vị này tuyệt đối là tiền đồ không giới hạn.
Mà tên Thiệu Thanh Viễn, cũng đã nổi danh ở toàn bộ huyện Hợp Viễn, sự tích của hắn đã trở thành chuyện kể hot nhất trong trà lâu, rất được hoan nghênh.
Không nghĩ tới, hắn lại xuất hiện ở đây.
Huyện lệnh vội vàng kéo Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống, lại cho người uống trà, lúc này mới tò mò ý đồ của hắn.
"Thiệu công tử lần này đến vì chuyện ghép mủ bệnh đậu bò?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Chuyến đi này là vì việc riêng, chỉ là gặp phải chút vấn đề, muốn nhờ đại nhân giúp một việc."
Nghe nói là việc riêng, huyện lệnh vội vàng cho mấy người trong nhà chính đi ra ngoài, chỉ một mình nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn.
“Thiệu công tử xin nói." Giúp Thiệu Thanh Viễn, ông ta đương nhiên nguyện ý.
Chỉ cần không gây hại cho xã tắc, không tổn hại đến lợi ích của mình, huyện lệnh rất vui vẻ kết giao bằng hữu này.
Thiệu Thanh Viễn cũng không giấu, đem chuyện xảy ra trong thôn Đại Thạch nói lại một lần.
Huyện lệnh đột nhiên nhíu chặt mày, vỗ mạnh vào bàn: "Há lại có lý này, triều đình đã sớm ban bố pháp lệnh, trong tông tộc không được lén lút thi hành án tử hình, bọn họ thế nhưng còn muốn đốt lửa, dìm sông, quả thực quá hoang đường."
Mắng xong, ông ta lại chán nản ngồi trở lại trên ghế, đưa tay xoa xoa thái dương của mình: "Là ta quản lý không nghiêm, thiếu chút nữa để cho bọn hắn hại tiểu thúc ngươi. Chỉ là những người này ỷ vào pháp không trách chúng, vẫn lấy quy củ tông tộc của bọn hắn làm chuẩn, thói xấu khó có thể diệt trừ."
Thiệu Thanh Viễn cũng hiểu được điểm này, loại chuyện này không chỉ xảy ra ở thôn Đại Thạch, trên cả nước còn có rất nhiều thôn như vậy.
Triều đình tuy rằng đã ban hành pháp lệnh, nhưng nếu thật sự muốn cưỡng chế chấp hành pháp lệnh này, sợ là sẽ dẫn đến phản ứng dữ dội.
Cho nên kỳ thật hợp nhất hai tông tộc thành một thôn nhỏ, sắp xếp một bộ phận lưu dân đi vào, cũng là một biện pháp xử lý.
Ít nhất, thôn Đại Thạch hiện giờ còn có thể tìm được cơ hội từ hai tông tộc đánh nhau này.
Thiệu Thanh Viễn tới cũng không phải muốn huyện lệnh phái binh đi trấn áp, để cho dân làng thả bọn họ rời đi. Hắn chỉ muốn làm rõ chuyện Khâu gia mà thôi.
"Khâu phủ? Ngươi muốn ta giúp ngươi hỏi thăm vì sao Khâu phủ lại giúp Chu gia, có quan hệ gì với Chu gia?"
“Đúng vậy."
“Đơn giản như vậy?" Cảm giác mình không có đất dụng võ, nhân tình này không có tác dụng gì lớn ah.
Huyện lệnh lại bắt đầu sờ cằm, Thiệu Thanh Viễn thấy thế, khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút.
Suy nghĩ một chút, hắn tiếp tục nói: "Nếu như có thể, phiền đại nhân nói cho Khâu phủ một tiếng, hy vọng bọn họ không nhúng tay vào chuyện này."
“Được rồi, không có vấn đề gì." Huyện lệnh không nói hai lời liền đáp ứng.
Thiệu Thanh Viễn: "..." Đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì hắn không đưa phong thư Đái tri phủ cho mình cho huyện lệnh.
Vị huyện lệnh đại nhân huyện Hợp Viễn này, hình như ước gì người khác nợ mình vậy.
Động tác của huyện lệnh cũng rất nhanh, vừa đáp ứng, lập tức đứng dậy phân phó bộ đầu đi gọi Khâu thiếu gia vừa mới rời đi không lâu.
Vị Khâu thiếu gia ở cách huyện nha không xa kia, lại vừa mới phân phó người đi xuống thôn Đại Thạch Đá báo tin: "Nói cho Chu Tiến Quý, huyện thành gần đây không nhận được tin tức có vị đại quan nào đến đây, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không rõ lắm. Khả năng bí mật làm việc cũng không lớn, cho nên việc hắn đột nhiên lấy ra ngự phù rất kỳ lạ. Trước tiên nói bọn hắn kiên nhẫn chờ một ngày, ta rất nhanh sẽ cho hắn tin tức chính xác, nếu không có việc gì, ta vẫn sẽ nâng Tiểu Ny vào cửa, bổn thiếu gia không thèm để ý trước kia nàng ấy đã gả cho ai hay chưa. Được rồi, ngươi đi đi."
Thủ hạ nghe xong, lập tức rời đi.
Bên này hắn vừa đi, bộ khoái đã tới tìm Khâu thiếu gia.
Khâu thiếu gia cảm thấy kỳ quái, không phải vừa mới gặp sao? Nhưng vẫn đi theo đến huyện nha.
Thiệu Thanh Viễn không gặp vị Khâu thiếu gia này, hắn ở phía sau uống trà, để huyện lệnh và Khâu thiếu gia nói chuyện.
Khâu thiếu gia vừa nghe được lai lịch của vị quan cầm ngự phù kia, nhất thời cả kinh, trong lòng lo sợ.
Huyện lệnh trấn an hắn: "Ngươi yên tâm, vị đại nhân kia không thù không oán với ngươi, sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.
Chỉ là nghe nói ngươi và Chu gia kia có chút lui tới, cho nên hỏi thăm một chút các ngươi có quan hệ gì, miễn cho tổn thương người vô tội mà thôi."
Khâu thiếu gia thở ra một hơi, vậy thì tốt rồi, hắn vội vàng chỉ tay lên trời thề nói: "Ta và Chu gia một chút quan hệ cũng không có, chỉ là Chu gia có một vị cô nương có vài phần tư sắc, ta có ý nạp nàng ta làm thiếp, lúc này mới đi lại hai lần."
Mới đi lại hai lần đại nhân kia đã tra được trên đầu mình, Khâu thiếu gia không thể không bội phục thủ đoạn của vị đại nhân kia.
Huyện lệnh lại tỉ mỉ hỏi chuyện của vị cô nương kia, nhưng cô nương trong miệng Khâu thiếu gia và người Thiệu Thanh Viễn nói cho ông ta biết lại hoàn toàn khác nhau.
Ông ta đương nhiên tin tưởng Thiệu Thanh Viễn, cho nên rất kiên định nói với Khâu thiếu gia: "Sợ là ngươi bị lừa rồi."
Huyện lệnh đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, nói lại mọi chuyện một lần.
Khâu thiếu gia lập tức nổi giận lôi đình: "Chu gia vậy mà dám lừa gạt bổn thiếu gia. Nữ tử kia chính mình chê bần yêu giàu, hết lần này tới lần khác còn gài bẫy trượng phu mình. May mà đại nhân nói cho ta biết, nếu không ta nạp một nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy về, sợ là gia trạch không yên, ta bị nàng ta hại lúc nào cũng không biết."
Hắn đứng lên đi tới đi lui hai vòng, mới thở ra một hơi: "Ta sẽ đoạn tuyệt, không có bất kỳ liên quan gì đến Chu gia nữa, đại nhân yên tâm, ta sẽ cho người tìm Chu gia tính sổ."
Khâu thiếu gia lại cảm tạ vài câu, lúc này mới vội vàng rời đi.
Đi ra khỏi huyện nha, Khâu thiếu gia tìm gã sai vặt của mình tới, phân phó vài câu, nói hắn cũng nhanh chóng đến thôn Đại Thạch một chuyến.
Đuổi Khâu thiếu gia đi, huyện lệnh mới tiến vào hậu đường: "Ngươi cũng nghe thấy rồi, Chu gia này lừa gạt hai bên, muốn kiếm lợi từ đó. Chỉ tiếc, dã tâm quá lớn, muốn Hồng Tiểu Ny gả vào Khâu gia thì thôi, còn muốn nhân cơ hội này lật đổ Thường gia, cuối cùng lật thuyền.”