Chương 576: Có Trò Hay Để Xem
Thiệu Thanh Viễn chắp tay cảm ta huyện lệnh, muốn rời đi.
Huyện lệnh ngược lại còn muốn giữ Thiệu Thanh Viễn cùng nhau ăn cơm tối nói chuyện phiếm tâm sự, đối với chuyện xảy ra trong kinh thành, ông ta với tư cách là huyện lệnh một huyện thành xa xôi, rất muốn biết.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn đã nói với Cố Vân Đông sẽ trở về sớm một chút, chỉ có thể khéo léo cự tuyệt lời mời của huyện lệnh, cũng từ chối ông ta phái nha dịch đến thôn Đại Thạch trợ giúp. Đáp ứng chờ sau khi mọi chuyện được giải quyết, sẽ đến đây uống một ly với ông ta.
Huyện lệnh lúc này mới hài lòng buông tay để cho hắn trở về, nói hắn cứ yên tâm mà làm, cần hỗ trợ chỉ cần tới tìm ông ta.
Thiệu Thanh Viễn đổ mồ hôi mà rời đi.
Trên đường trở về hắn nhanh chóng ra roi, rất nhanh đã vượt qua gã sai vặt của Khâu thiếu gia, một đường đến cổng thôn Đại Thạch.
Lúc xuống ngựa, xa phu kia nói một câu: "Cách đây không lâu có một chiếc xe ngựa vào thôn."
Thiệu Thanh Viễn dừng một chút, trong lòng hiểu rõ.
Khâu thiếu gia phái hai thủ hạ tới, một vị đến sớm, sợ là đã đến Chu gia, vị kia còn ở phía sau, nhưng rất nhanh sẽ tới.
Lần này, có kịch hay để xem rồi.
Thiệu Thanh Viễn đoán không sai, tên được Khâu thiếu gia phái đi đầu tiên lúc này đã ở Chu gia.
Chu Tiến Quý vừa thấy hắn tiến vào, lập tức vui vẻ nghênh đón người vào, lại mời tộc trưởng tới.
Hạ nhân kia thấy mọi người đều đến đông đủ, liền uống một ngụm trà rồi nói: "Thiếu gia chúng ta nói, huyện lệnh đại nhân rất chắc chắn huyện thành gần đây không nhận được tin tức có vị đại nhân nào đến, ngươi không nên tự mình sợ hãi. Thiếu gia nói các ngươi chờ một ngày, một ngày sau sẽ nâng Tiểu Ny vào cửa, thiếu gia nhà chúng ta cũng không thèm để ý trước kia nàng ta có gả cho ai hay không. Chỉ cần Tiểu Ny sau này hầu hạ thiếu gia thật tốt, những vấn đề khác không cần lo lắng."
Mấy người Chu tộc trưởng, Chu Tiến Quý, Hồng Tiểu Ny nghe vậy thì mừng rỡ, Khâu thiếu gia đã nói như vậy, vậy khẳng định là không thành vấn đề.
Nhưng Chu tộc trưởng rất nhanh lại nghi hoặc: "Nhưng trong tay người nọ có ngự phù..."
Hạ nhân kia sửng sốt, chuyện này, lời thiếu gia nói hắn có chút không nhớ rõ, hình như có chuyện về ngự phù. Suy nghĩ một chút, mắt hắn đột nhiên sáng lên, nói: "Thiếu gia nói, ngự phù kia có chút kỳ lạ."
Chu tộc trưởng càng thêm cao hứng: "Ý là ngự phù kia có thể là hắn trộm của người khác?"
“Đúng vậy."
Ánh mắt Chu tộc trưởng sáng lên, lập tức dặn dò Chu Tiến Quý: "Ngươi đi triệu tập tộc nhân lại, chúng ta đi Cố gia! !"
“Vâng." Tinh thần Chu Tiến Quý nâng cao gấp trăm lần mà ra cửa.
Hắn vừa ra khỏi cửa, người bên ngoài nhìn chằm chằm hắn lập tức đuổi theo. Phát hiện hắn bắt đầu triệu tập tộc nhân, một bộ muốn gây chuyện, lúc này sắc mặt đại biến, vội vàng đi thông báo cho Thường tộc trưởng.
Lúc Thiệu Thanh Viễn vào thôn, vừa vặn nhìn thấy một màn ồn ào này.
Hắn lập tức chạy tới ngoài viện Cố gia, liếc thấy mấy người canh cửa đang ngủ gà ngủ gật, liền nhảy vào tường viện rồi đi vào phòng.
Thiệu Thanh Viễn kể lại đơn giản quá trình mình đi huyện thành gặp huyện lệnh, rồi lập tức nói: "Vừa rồi lúc trở về ta nhìn thấy Chu tộc trưởng đang triệu tập nhân thủ, xem ra muốn đi tính sổ. Tiểu thúc có khá hơn không? Hãy nói hắn chuẩn bị tâm lý."
“Tốt hơn nhiều rồi, muội đi vào xem."
Tinh thần Cố Tiểu Khê xác thực đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, nhìn thấy cô tiến vào, vội vàng hỏi: "Có phải Thiệu Thanh Viễn đã trở về không?"
“Dạ, lát nữa có thể sẽ hơi lộn xộn, tiểu thúc đứng dậy mặc quần áo tử tế trước."
“Được."
Cố Vân Đông lại nói với Thường Nha Nha đang ở nhà chính lột đậu một tiếng, Thường Nha Nha có chút khẩn trương, Cố Vân Đông trấn an nàng ấy: "Không có việc gì."
“Ừ."
Vừa dứt lời, ngoài viện đã truyền đến tiếng gõ cửa 'bang bang bang'.
Người trong sân lập tức chạy tới mở cửa, không bao lâu sau, một đám tộc nhân Chu gia ào ào từ bên ngoài xông vào.
Chu tộc trưởng đứng trước, nhìn Thiệu Thanh Viễn từ trong phòng đi ra, nhìn Vân Đông và Thường Nha Nha, cười lạnh nói: "Chuyện đã điều tra rõ ràng, Thường Nha Nha câu dẫn Cố Tiểu Khê, chứng cớ hai người tư thông đã xác thực, phương thức trừng phạt lúc trước không thay đổi."
Lập tức nói với mấy thanh niên phía sau: "Mấy người các ngươi, đi vào đưa Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha ra ngoài."
“Chậm đã." Thường tộc trưởng và tộc nhân Thường thị vội vàng chạy tới sắc mặt tái mét: "Chu tộc trưởng muốn làm gì? Cái gì gọi là điều tra rõ ràng? Sao chúng ta không biết? Ngươi muốn xử tử người Thường thị ta, cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng, khinh thường người Thường gia chúng ta sao?"
Người phía sau hắn cũng căm phẫn, trong tay cầm xẻng bộ dạng muốn liều mạng với người khác.
Chu tộc trưởng cười lạnh: “Sao lại không rõ ràng lắm? Lúc trước nhiều người nhìn thấy bọn họ quần áo xộc xệch nằm trên giường, bắt gian ở trên giường còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Nói xong, ông ta đột nhiên tiến đến bên tai Thường tộc trưởng, thấp giọng nói: "Lão Thường, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta đã nhận được tin tức xác thực, tên họ Thiệu này không phải là đại quan gì, đó là kẻ giả mạo, ngươi tiếp tục dây dưa với hắn, cẩn thận đến mạng cũng không còn. Ha ha ha ha."
Thường tộc trưởng sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Chu tộc trưởng đã không thể chờ được mà vung tay lên: "Bắt người."
“Dạ, tộc trưởng." Mấy người trẻ tuổi phía sau ông ta mười phần tự tin đáp một tiếng.
Cung tên của Thiệu Thanh Viễn lập tức kéo thẳng, bước chân của mấy người kia lập tức dừng lại, không dám tiến lên.
Chu tộc trưởng hừ lạnh: "Thiệu công tử, ngươi có biết mạo danh mệnh quan triều đình là tội gì không? Đây chính là tội lớn, tịch thu cả nhà, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, bằng không vì một Cố Tiểu Khê liên lụy cả nhà ngươi, cũng không đáng giá.”