Chương 582: Tự Nhiên Lại Có Bạc
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn quyết đoán đi khách điếm huyện thành ở một đêm.
Bởi vì đã đồng ý với huyện lệnh huyện Hợp Viễn, trước khi rời đi sẽ đến huyện nha một chuyến, cho nên Thiệu Thanh Viễn đi tìm huyện lệnh đại nhân, một là thực hiện hứa hẹn, thứ hai cũng là vì cảm tạ hắn.
Cố Vân Đông không đi theo, cô tự mình đi dạo trên đường.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì, buổi tối trên đường rất náo nhiệt, còn có chợ đêm.
Cố Vân Đông muốn xem bên này có đặc sản nào hay không, mua một chút trở về ăn.
Không nghĩ tới mới đi dạo đến sạp thứ ba, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói oán giận: "Thật sự xui xẻo, Chu gia kia vậy mà dám lợi dụng ta. Ngươi quay đầu lại giáo huấn bọn hắn thật tốt cho ta, đừng để bọn hắn cho rằng thiếu gia Khâu gia dễ lừa gạt như vậy."
Thiếu gia Khâu gia?
Cố Vân Đông nhướng mày, quay đầu nhìn người phía sau một cái.
Người nọ cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, thấy Cố Vân Đông, lập tức con ngươi sáng ngời, đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt cô, nói: "Cô nương có hôn phối chưa?"
Cố Vân Đông: "..." Bộ dạng cô chắc không giống Hồng Tiểu Ny chứ?
Hay là bị Hồng Tiểu Ny làm tổn thương tâm lý nên có di chứng, thẩm mỹ cũng thay đổi?
Ngược lại Khâu Đức phía sau Khâu thiếu gia, nhìn Cố Vân Đông cảm giác có chút quen mắt.
Qua một lúc lâu, đột nhiên trừng mắt, mắt thấy thiếu gia còn muốn đi trêu chọc, vội vàng kéo Khâu thiếu gia lùi lại phía sau: "Thiếu gia thiếu gia, đừng, đừng đi."
Khâu thiếu gia vốn đã bày ra tư thế, đột nhiên bị kéo, thiếu chút nữa ngã xuống, nửa điểm hình tượng cũng không duy trì được.
Lúc này tức giận nhấc chân đạp Khâu Đức một cái: "Ngươi là cẩu nô tài, thiếu gia ngày thường đối với ngươi quá tốt, nên ngươi không biết lớn nhỏ như vậy sao, ta đánh chết ngươi ngươi có tin không."
Khâu Đức trúng một đạp còn không thể kêu đau, chỉ có thể cười khổ nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, đó là cô nương bên cạnh vị đại nhân kia."
“Cái gì mà đại nhân, không biết ngươi nói cái gì, ta..." Khâu thiếu gia nói được một nửa, đột nhiên cả kinh, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô vòng tay trước ngực, nhìn hai chủ tớ tương tác, hơi cười lạnh.
Trong lòng Khâu thiếu gia lộp bộp một chút, mạnh mẽ kéo Khâu Đức rời đi: "Mau mau mau, hồi phủ hồi phủ, bắt đầu từ hôm nay ta một tháng không ra ngoài, gần đây ra cửa không thuận lợi."
Nhưng đi vài bước, lại lọ cọ trở về.
Hắn nhìn Cố Vân Đông một chút, sau đó lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, yên lặng đưa tới, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cái này, cái này là bồi thường cho Cố, Cố Tiểu Khê kia. Chuyện xảy ra ta đều biết, nhưng cô nương nhất định phải nói với vị đại nhân kia, ta thật sự không biết Hồng Tiểu Ny kia lại ác độc như vậy, ngay cả trượng phu của mình cũng muốn giết chết. Nhưng mặc kệ nói thế nào, việc này bởi vì ta mà ra, nếu không phải ta coi trọng Hồng Tiểu Ny, nàng ta cũng sẽ không có tâm tư như vậy. Ta nghe nói vị Cố tiểu ca kia chịu không ít tội, hãy mua cho hắn chút đồ ăn bổ sung."
Cố Vân Đông yên lặng nhận tấm ngân phiếu kia liếc mắt một cái, năm mươi lượng, ra tay rất hà phóng nha.
Khâu thiếu gia thấy cô nhận, vội vàng chắp tay: "Cứ vậy đi, cáo từ. Còn nữa, buổi tối không an toàn, cô nương không nên một mình đi dạo phố thì tốt hơn, nếu lại đụng phải đăng đồ tử như ta... Ah, tóm lại, cáo từ."
Khâu thiếu gia nhanh chóng nói xong, dẫn Khưu Đức vội vàng chạy đi.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nhìn hai người càng đi càng xa, ở trong lòng thầm thở dài.
Hình như vừa rồi cô một câu cũng không nói.
Làm người ah, khí thế không thể quá uy nghiêm, dọa người ta sợ tới mức bạc cũng không cần.
Cố Vân Đông yên lặng cất tờ ngân phiếu, quay đầu nhìn thoáng qua người bán hàng rong phía sau đang trợn mắt há hốc mồm, nói: "Đừng nghĩ không lao động vẫn có thu hoạch, ông vẫn nên buôn bán thật tốt, tranh thủ thời gian mà rao hàng đi thôi."
Sau đó, Cố Vân Đông không lao động mà vẫn có thu hoạch xoay người trở về khách điếm.
Đợi đến khi Thiệu Thanh Viễn trở về, đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang cầm một tấm ngân phiếu xem đi xem lại.
Mặt hắn có chút đỏ lên, chắc đã uống chút rượu với huyện lệnh.
Cố Vân Đông vội vàng rót nước ấm cho hắn uống, lại nói tiểu nhị bưng chậu nước tới lau mặt.
"Nói chuyện với huyện lệnh đại nhân thế nào rồi."
“Những thứ khác đều tốt, chỉ là... Quá nhiệt tình."
Hắn xoa xoa thái dương, hỏi ngân phiếu trong tay cô ở đâu.
Cố Vân Đông kể lại chuyện mình đụng phải Khâu thiếu gia trên đường, đương nhiên không nói việc Khâu thiếu gia hỏi mình có hôn phu hay chưa, chỉ nói hắn đưa ngân phiếu bồi tội cho tiểu thúc.
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc, một lúc lâu sau nói: "Hiện tại, hình như tiểu thúc rất có tiền."
Chu gia bồi thường năm mươi lượng, Khâu thiếu gia lại bồi thường năm mươi lượng, vậy là đã có một trăm lượng bạc.
Hỏi thôn dân thôn Đại Thạch, có mấy ai có một trăm lượng bạc trong tay.
Cố Vân Đông vỗ vỗ bả vai hắn: "Đều là công lao của huynh."
Không phải sao? Hai bên này, người nào cũng nể mặt Thiệu Thanh Viễn mới cho nhiều như vậy?
Nhưng có số bạc này, cuộc sống sau này của tiểu thúc khẳng định càng ngày càng tốt.
Cố Vân Đông thu ngân phiếu lại, chờ ngày mai lại đưa cho Cố Tiểu Khê.
Ngày hôm sau, cô và Thiệu Thanh Viễn trực tiếp trở lại thôn Đại Thạch.
Đến Cố gia, đã thấy hai người Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha vẻ mặt ngọt ngào, trên người tản ra khí tức yêu đương khiến người ta không thể bỏ qua, đang ăn ý ở trong phòng bếp làm bánh nướng.
Hai người không nói chuyện với nhau, chỉ vừa làm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối phương, rồi ngượng ngùng quay đi, bánh nướng nướng nửa ngày mới được hai ba cái, tốc độ này có thể đua với ốc sên rồi.
Cố Vân Đông tựa vào cửa phòng bếp nửa ngày, bọn họ cũng không phát hiện ra!!!
Cô cảm thấy nếu mình không lên tiếng, đại khái có biến thành tượng đá cũng không ai cứu.
"Tiểu thúc."
Hai người trong phòng bếp hoảng sợ, lập tức nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, hai người đều ngượng ngùng.
Cố Vân Đông lại bị cho ăn một bát thức ăn cho chó, thân thể nhịn không được mà run rẩy.
Mẹ nó, ở nhà nhìn cha mẹ ân ái, thật vất vả cùng Thiệu đại ca ra cửa một chuyến, còn phải xem tiểu thúc ân ái.
"Vân Đông, hai người đã trở lại." Cố Tiểu Khê vội vàng rửa tay: "Cháu và Thanh Viễn ăn chưa? Cháo vẫn chưa chín, cháu ăn tạm một miếng bánh trước đã."
Bọn họ đương nhiên đã ăn, cũng không nhìn xem bây giờ đã là canh giờ gì??
Có vẻ như đêm tân hôn của hai người rất kịch liệt.
Cố Vân Đông vội vàng vỗ đầu một cái, vỗ bay chuyện loạn thất bát tao trong đầu, nói với Cố Tiểu Khê: "Chúng ta làm chính sự trước đi.”