Chương 591: Tân Minh Các Xuất Hiện Thứ Mới Lạ
Đái phu nhân và Nhiếp Song đều biết cầu trượt này, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ nghe Khâu ma ma nói qua đại khái.
Cố Vân Đông từ trước đến nay luôn thuần thục trong tuyên truyền, lần này cũng thế.
Hai ngày trước, cô đã thông báo cho khách nhân, ngày hôm nay Tân Minh Các sẽ ra mắt đồ chơi mới, đặc biệt chuẩn bị cho những khách nhân có con nhỏ trong nhà.
Mọi người vừa nghe, đã rất hứng thú.
Đồ của Tân Minh Các luôn mới lạ, chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng, lần này nghe nói là cô chủ Cố tự tay chuẩn bị, ngay cả Đái phu nhân và Nhiếp đại tiểu thư cũng chưa từng thấy qua.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, ngày đó bất kể là phụ nhân mang hài tử hay là các tiểu thư trong khuê phòng, đều đồng loạt xuất hiện ở cửa Tân Minh Các.
Cầu trượt đã đặt ở trong sương phòng, bên cạnh Cố Vân Đông còn có Biển Hán và Cố Tiểu Khê đang kích động không thôi.
Ngày đó Ngũ tiểu thư mà Khả Khả thiếu chút nữa đụng phải cũng tới, hiện giờ đang nắm tay Khả Khả, kiêu ngạo lại đắc ý nói với Tam tỷ Tứ tỷ của mình: "Cố tỷ tỷ nói, tỷ ấy nghe lời muội mới đột nhiên có ý tưởng kia, cho nên muội và Khả Khả chính là người đầu tiên chơi, các tỷ không thể cướp, biết không?"
Tam tỷ Tứ tỷ của cô bé kinh ngạc, các nàng không biết, thì ra đồ chơi mới xuất hiện ở Tân Minh Các, lại có quan hệ với muội muội của mình.
Phu nhân tiểu thư bên cạnh nghe xong, nhất thời càng thêm tò mò.
Trên cầu trượt phủ một tấm vải, Đái phu nhân kéo một góc, Nhiếp Song cũng kéo một góc.
Có người không chờ được mà mở miệng: "Có phải nên kéo ra không, mọi người đều tới đông lắm rồi.”
Đái phu nhân nhìn Cố Vân Đông, cô gật đầu.
Đái phu nhân và Nhiếp Song hít sâu một hơi, trong con ngươi đều lóe lên sự chờ mong, đưa tay dùng sức kéo xuống.
"Rầm" một tiếng, vải trên cầu trượt trong nháy mắt rơi xuống đất, lộ ra đồ vật bên trong.
Mọi người tập trung nhìn, chỉ thấy một vật lớn quái dị đang sừng sững ở giữa.
Mọi người nhìn không hiểu lắm, chỉ biết thứ này có một cái thang, sau khi đi lên có một căn nhà nhỏ, nóc nhà kia lại có hình dạng nấm, thoạt nhìn đặc biệt tươi sáng thú vị.
Bên cạnh ngôi nhà có hai đường trượt, một thẳng và một là vòng tròn.
Mà phía bên kia của ngôi nhà, là một cái túi lưới, hai bên còn có tay vịn có thể cho người ta đi qua. Xuyên qua túi lưới, lại là một mái nhà nhỏ, nóc nhà kia có hình dạng như một cái cối xay gió, nhìn có cảm giác như đang ở ngoại ô, tự do tự tại.
Bên này cũng có một đường trượt, nhưng cao hơn một chút.
Bên cạnh toàn bộ vật lớn này đều có hàng rào, hàng rào cũng có hình dạng, phía trên còn vẽ tranh, nhìn giống như một số động vật nhỏ, rất đáng yêu.
Tất cả mọi người nhịn không được tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
“Nhìn rất lạ, chưa bao giờ thấy trước đây."
Ngay cả Đái phu nhân và Nhiếp Song đánh giá hồi lâu cũng không hiểu.
Cố Vân Đông nháy mắt với Biển Hán, cho ông ấy một ánh mắt cổ vũ.
Biển Hán hít sâu một hơi, bàn tay có chút mồ hôi ướt đẫm, tiến lên một bước, nói: "Chư vị phu nhân tiểu thư, nói vậy mọi người rất tò mò với thứ này. Ta sẽ giới thiệu với mọi người, cái này được gọi là cầu trượt, được đặc biệt chuẩn bị cho trẻ em từ ba đến sáu tuổi."
Thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người mình, Biển Hán trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng ông rất nhanh đã bóp mình một cái, nói ra những lời mình đã luyện tập hơn trăm lần ở nhà.
"Cầu trượt cho phép trẻ rèn luyện thể lực, làm cho tay chân nhanh nhẹn hơn. Cũng có thể thông qua leo trèo trượt xuống mà trẻ nhỏ can đảm hơn, tự tin hơn.”
Mọi người nghe vậy có chút kinh ngạc, cái này... Còn có loại tác dụng này?
Trăm nghe không bằng một thấy, ánh mắt Cố Vân Đông nhìn mọi người, nháy mắt với Khả Khả.
Khả Khả lập tức kéo Ngũ tiểu thư đi về phía trước, đi tới trước cầu thang, quay đầu nói với Ngũ tiểu thư: "Không cần sợ, ngươi đi theo ta là được, rất thú vị."
Ngũ tiểu thư một chút cũng không sợ, nóng lòng muốn thử, dùng sức gật cái đầu nhỏ.
Khả Khả đi lên bậc thang, Ngũ tiểu thư lập tức điên cuồng đi theo, mẫu thân nàng muốn kéo cũng không giữ lại được.
Hai tiểu cô nương một trước một sau đi vào phòng hình cây nấm kia, sau đó ngồi xuống.
Cố Vân Đông tiến lên, điều chỉnh tư thế ngồi của hai người, lúc này mới gật đầu.
Khả Khả dịch một cái liền trượt xuống.
Ngũ tiểu thư theo sát phía sau, hưng phấn kêu to: "Ta xuống đây ta xuống, chơi thật vui. "
Dưới thang trượt có thảm, cũng không sợ bị ngã.
Sau khi hai cô bé trượt xuống, ngay lập tức lại xoay người, một lần nữa leo lên cầu thang.
Mọi người: "..."
Cả hai lại đi đến túi lưới, đi ngang qua một nhà cối xay gió khác, ngồi cầu trượt xoay tròn đi xuống.
Cái này còn chưa tính, hai cô bé càng chơi càng hăng, trượt xuống lại leo thang, trượt xuống lại đi túi lưới, qua lại nhiều lần, làm những đứa nhỏ khác ở một bên nhìn thèm thuồng không thôi, nhao nhao muốn chơi.
Các phu nhân tiểu thư ở đây kỳ thật cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng cầu trượt này quá nhỏ đối với các nàng, cho dù mình muốn chơi cũng không có khả năng.
Cho nên khi Khả Khả và Ngũ tiểu thư lần thứ ba muốn leo thang, bị Tam tiểu thư bắt được.
Nàng vội vàng hỏi: "Ngũ muội, cầu trượt này thật sự dễ chơi như vậy sao? Đi lên đó có cảm giác gì?"
“Hả? Cảm giác, lúc đầu đi lên cảm giác hơi cao. Nhưng có Khả Khả, muội không sợ chút nào, Khả Khả nắm tay muội, rất chắc chắn. Khi đi xuống cầu trượt, cả người đều như bay lên vậy, thật thú vị. Đúng rồi, còn có cái túi lưới kia, lúc muội vừa đi còn tưởng rằng sẽ ngã xuống, nhưng một chút cũng không nha. Dù sao lưới cũng nhỏ, muội lớn hơn nhiều."
Nói xong liền tránh tay Tam tiểu thư, lại chạy tới.
Những đứa nhỏ khác nghe xong, cũng muốn chơi: "Mẹ, con một chút cũng không sợ cao, con muốn đi."
“Con, con muốn đi túi lưới đó, con cũng rất lớn."
“Con muốn trượt xuống, con muốn bay."
Phu nhân tiểu thư ở đây bị la hét đến đau đầu, nhưng lại như có điều suy nghĩ.
Có lẽ, thực sự có thể rèn luyện dũng khí cho đứa trẻ?
Cầu trượt này đối với bọn họ mà nói không quá cao, nhưng đối với đứa trẻ lại có chút cao, nếu có thể vượt qua khiếp đảm, lại có thể vui chơi, còn có thể giải quyết vấn đề bọn họ ở Tân Minh Các bị ồn ào không ngớt, vậy chẳng phải là quá hoàn mỹ sao?
Cả đám đều nhìn về phía Cố Vân Đông, cô cười nói: "Muốn chơi tất nhiên có thể, nhưng phải tuân theo ba quy tắc."
Bọn nhỏ gật đầu như bằm tỏi, không có gì là không thể đáp ứng đấy.
"Thứ nhất, phải xếp hàng, từng người một chơi, không thể lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ thế hiếp người."
“Thứ hai, phải bảo vệ tài sản, không thể phá hủy, đạp phá cầu trượt gây rắc rối cho người khác."
“Thứ ba, phải tuân thủ trật tự, đi lên từ bậc thang, không thể leo lên. Không gây ồn ào ầm ỹ."
"Ba điểm này, có thể làm được không?"
Cố Vân Đông vừa dứt lời, tiểu hài tử ở đây lập tức gật đầu: "Có thể, có thể.”