Chương 590: Tiền công cao
Trở về từ thôn Đại Thạch, về chuyện của Hồng Tiểu Ny, Cố Vân Đông cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với mẹ Tô.
Cố Tiểu Khê cũng muốn đến thăm mẹ Tô, lúc trước khi hắn vừa tới phủ Tuyên Hòa, cũng từng được mẹ Tô chăm sóc.
Huống chi, nhở mẹ Tô nói tin tức của hắn cho Cố Vân Đông mới giúp cả nhà bọn họ được đoàn tụ, bọn họ thật sự cảm kích bà ấy.
Trong tay Thiệu Thanh Viễn còn cầm lễ vật, một đám người tiến vào Tô gia.
Mẹ Tô không nhận ra Cố Tiểu Khê, cho đến khi nghe được hắn tự giới thiệu, lúc này bà mới kịp phản ứng.
Nhưng mà, bà lại thấy được Thường Nha Nha đứng bên cạnh Cố Tiểu Khê, Hồng Tiểu Ny. . . Không có ở đây.
Trong nháy mắt mẹ Tô có hơi ngây người, cho đến khi Cố Vân Đông đem tiền căn hậu quả của mọi việc nói cho bà biết.
Mẹ Tô nghe xong đã trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng bà thở dài một hơi nói: "Thật không ngờ, mọi chuyện lại trở thành thế này. May mắn, các ngươi đi sớm, kịp thời cứu người về."
Nói tới đây, đột nhiên mẹ Tô cảm thấy may mắn, hai năm trước lúc Hồng Tiểu Ny đến thăm, thật may là mình không khăng khăng cho bọn họ ở nhà của bà. Nếu không với tính cách của Hồng Tiểu Ny như thế, không biết sẽ gây ra sóng gió gì cho nhà bà.
Bất kể là thế nào, cuối cùng tất cả đều vui vẻ.
Ngồi ở Tô gia một hồi lâu, đoàn người Cố Vân Đông quay về Biển gia.
Ngắn ngủi một buổi chiều, Biển Hán đã làm xong mô hình nhỏ của cầu trượt, vô cùng tinh xảo xinh xắn, Cố Vân Đông nhìn thấy hai mắt đều tỏa sáng.
Khả Khả còn cầm trong tay không nỡ buông, ánh mắt mong nhìn Biển Hán.
Chỉ thấy ông cười, vuốt đầu nho nhỏ của cô bé rồi nói: "Đợi khi nào cầu trượt làm xong, cái này sẽ cho Khả Khả."
"Cảm ơn dượng ạ." Tiểu cô nương vui mừng nhảy lên.
Lúc này Biển Hán mới nhìn về phía Cố Vân Đông, hỏi: "Cái này có thể thực hiện không?"
"Đương nhiên có thể." Chẳng những có thể dùng, Cố Vân Đông nhìn mô hình nhỏ kia, đột nhiên cô nghĩ đến một thứ khác.
Kiểu nhà nhỏ DIY, chuẩn bị sẵn tất cả các bộ phận, sau đó bản thân động thủ xây nhà.
Cố Vân Đông cảm thấy, ngoại trừ tượng điêu khắc gỗ ra, có lẽ tương lai dượng còn có thể làm thêm chút ít món đồ chơi nhỏ.
Nhưng mà hiện tại nói đến vấn đề này còn quá sớm, ít nhất phải chờ dượng làm xong việc trong tay đã.
Cũng không biết dượng muốn chuyên chú điêu khắc, hay càng hy vọng làm thêm nhiều thứ mới lạ kiếm được nhiều bạc hơn.
Cố Vân Đông lại nhìn thoáng qua mô hình cầu trượt, rồi cô nói với Biển Hán: "Không có vấn đề rồi, thế thì kế tiếp chúng ta nói một chút về tiền công đi. Cháu và Khâu ma ma đã thương lượng, làm xong hết cả bộ cầu trượt, xích đu, bập bênh, tiền công là hai mươi lượng. Đương nhiên, đây là giá tiền của chúng cháu, dượng có thể cò kè mặc cả thêm."
Hai, hai mươi lượng? ?
Còn có thể trả giá? ?
Biển Hán và Cố Đại Phượng đều cảm thấy kinh ngạc, Cố Tiểu Khê ở một bên cũng mở to hai mắt nhìn, hít một hơi lạnh, tiền công ở phủ thành này. . . Cao đến thế sao?
Biển Hán vội lắc đầu: "Nhiều, nhiều lắm. Vân Đông, dượng biết ngươi muốn chiếu cố dượng, nhưng ngươi cho ta tiền công cao như vậy, sẽ khó nói chuyện với những người cùng hợp tác. Thế này không tốt, không tốt."
Cố Vân Đông cười nói: "Dượng suy nghĩ nhiều rồi, cháu không chiếu cố dượng. Cái này vốn là đề nghị của Khâu ma ma, không tin thì dượng hỏi tiểu thẩm, tiểu thẩm cũng nghe được."
Lúc này Thường Nha Nha mới gật đầu, lúc ấy nàng ấy nghe được giá tiền cũng giật mình thốt lên một tiếng. Phải biết rằng toàn bộ gia sản mà nàng ấy tích lũy được trong nhiều năm lúc trước, cũng mới ba lượng bạc mà thôi.
Cố Vân Đông cười nói: "Hơn nữa, việc này cũng không nhẹ nhàng như mọi người nghĩ."
"Đầu tiên, cầu trượt này đều dành cho trẻ nhỏ, cho nên phải vô cùng cẩn thận, ít nhất phải đảm bảo an toàn, phải khéo léo không thể có gai gỗ. Thứ hai, thứ này phải rất kiên cố, gỗ phàm là có một chút không đủ tiêu chuẩn đều không thể dùng được. Còn nữa, trong tương lai cầu trượt này cần bảo trì hằng năm sau khi bán hàng."
Biển Hán khó hiểu: "Cái gì gọi là bảo trì sau bán hàng?"
"Chính là cứ cách một đoạn thời gian sẽ phải đi kiểm tra sửa chữa, xem có chỗ nào trở nên cũ kỹ không thích hợp để kịp thời sửa chữa điều chỉnh."
Biển Hán bừng tỉnh: "Chuyện này không thành vấn đề, đừng nói một năm, cho dù mười năm tám năm, ta cũng sẽ đi."
Mười năm tám năm thì không cần, dù sao nếu Tân Minh Các làm ăn tốt, đến lúc đó cầu trượt cũ chắc chắn sẽ hào phóng thay thế.
"Còn có một điểm cuối cùng, chân của dượng dù sao cũng vừa lành, một số công việc nặng nhọc vẫn không thích hợp làm. Cháu nghĩ, dượng nên thuê thêm người để giúp đỡ?"
Biển Hán sửng sốt, chuyện này, ông thật sự không nghĩ tới.
Nhưng Cố Vân Đông nói có đạo lý, ông thật vất vả mới chữa khỏi chân, nếu bởi vậy lại hỏng, sẽ là được nhỏ mà mất lớn.
Chỉ là, thuê ai? Biển Hán rối rắm.
Cố Tiểu Khê ở một bên vội vàng đưa tay chỉ chỉ mình: "Đệ, đệ, đệ, tỷ phu, đệ có thể giúp huynh."
Biển Hán quay đầu nhìn hắn, con ngươi đột nhiên sáng lên, đúng rồi, Tiểu Khê vừa tới phủ Tuyên Hòa, hiện tại cũng không có công việc. Hắn lại là một người trẻ tuổi có năng lực, còn là người nhà, không cần lo lắng sẽ tiết lộ bản vẽ này của Vân Đông, là người thích hợp nhất.
"Được, vậy đệ đến giúp ta, đến lúc đó kiếm được bạc chúng ta chia đều."
Cố Tiểu Khê vội vàng xua tay: "Sao có thể chia đều? Đệ chỉ là người hỗ trợ, việc làm mộc này đệ cũng không hiểu, tiền công chia đều vậy đệ thành loại người gì?"
"Có thể..."
Cố Tiểu Khê: "Nếu chia đều, đệ sẽ không làm nữa."
Cố Vân Đông thấy thế, chỉ có thể nói với Biển Hán: "Dượng, chia đều quả thật không thích hợp. Cháu thấy không bằng như vậy đi, tiểu thúc chỉ hỗ trợ, vậy thì trả theo tiền công của tiểu nhị trong phủ thành, như thế nào?"
Biển Hán suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Những ngày kế tiếp, Biển Hán mang theo Cố Tiểu Khê bắt đầu bận rộn.
Bởi vì phải đi thực địa kiểm tra vị trí và kích thước của sương phòng, cho nên mấy ngày nay Tân Minh Các đóng cửa sớm hơn nửa canh giờ.
Thường Nha Nha cũng bởi vậy mà cùng Cố Tiểu Khê ở Biển gia, chiếu cố ăn uống sinh hoạt của hai người, dù sao Nguyên
Trí và Vân Thư đã trở về huyện Phượng Khai bắt đầu đi học. Cho nên hai vợ chồng cũng có phòng ở, không chật chội.
Biển Hán tạm thời dừng điêu khắc gỗ, thời gian Cố Đại Phượng đi chợ tất nhiên cũng ít đi rất nhiều.
Vì thế đã cùng Kha biểu cô chuẩn bị chuyện thành thân của Cố Vân Đông và Cố Tiểu Khê, có Kha biểu cô chủ trương, Cố Đại Phượng yên tâm hơn rất nhiều.
Ngay từ đầu bà sợ mình làm không tốt, dù sao bà cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn, nếu chuẩn bị hôn sự, hơn phân nửa là dùng quy cách nông thôn mà an bài.
Nhưng thân phận hiện tại của Vân Đông và Thanh Viễn không giống lúc trước, nếu vẫn làm giống như ở nông thôn sẽ bị người ta chê cười.
Có Kha biểu cô ở đây, Cố Đại Phượng chỉ cần ở bên cạnh hỗ trợ, thuận tiện học thêm quy củ bên này là được rồi.
Như vậy qua hơn nửa tháng, cầu trượt của Tân Minh Các rốt cuộc cũng xong.