Chương 589: Không lâu lắm
Kha biểu cô ôm lấy Khả Khả, hôn một hồi, chọc cho cô bé cười ha ha hồi lâu mới buông tay.
Rồi bà mới kể về nguyên nhân mình đi kinh thành: "Nhiếp thông chọc nợ đào hoa ở kinh thành, cũng không phải chuyện lớn gì. Ta và mẹ hắn đến kinh thành, hiện tại đã không còn việc gì rồi."
Nói xong bà thở dài một hơi: "Vẫn là trở về đây tốt hơn, khí hậu ở kinh thành bên kia không thích ứng được, phủ Tuyên Hòa thoải mái hơn."
Cố Vân Đông gật đầu: "Dù sao, phủ Tuyên Hòa có cháu nha."
Khóe miệng của Kha biểu cô giật giật, hơn nửa năm không gặp, sao còn không biết xấu hổ như vậy. Còn nói nghiêm trang chính khí hào hùng một chút cũng không thẹn thùng.
Bà liếc nhìn Cố Vân Đông, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Nhiếp Song ở kinh thành nhìn trúng một cửa hàng phù hợp, đã mua lại rồi, con bé nói nơi đó sẽ dùng để mở Tân Minh Các. Ta thấy vị trí kia quả thật không tệ, ngươi tiếp tục để Phùng Đại Năng đến kinh thành giúp đỡ sửa chữa, hay tìm người bản địa ở kinh thành?"
Ý định mở Tân Minh Các ở kinh thành đã có từ rất lâu rồi.
Cố Vân Đông ở kinh thành cũng chỉ quen biết Tống Đức Giang, Đái phu nhân và Nhiếp Song quen nhiều người, cho nên vẫn luôn có người chú ý tìm kiếm cửa hàng phù hợp ở kinh thành.
Hôm nay đã tìm được, đương nhiên làm cho mọi người vui mừng.
Nhưng lúc nào khai trương thì còn phải đợi thảo luận, điều cần thiết bây giờ là sửa chữa và trang trí trước đã.
Về phần sư phó sửa chữa và trang trí thì. . .
Cố Vân Đông nói: "Cháu tìm Phùng thúc hỏi một chút, dù sao cũng đi kinh thành, đường xá xa xôi, qua lại cũng tốn không ít thời gian."
Kha biểu cô gật đầu, suy nghĩ rồi nói sang chuyện khác: "Khi nào ngươi và Thiệu Thanh Viễn kết hôn?"
"Khụ, cuối tháng tám ạ."
Kha biểu cô nhướng mày: "Thời gian đã chọn xong luôn rồi à?"
"Hôm qua vừa chọn xong."
Kha biểu cô suy nghĩ, hơi trầm ngâm nói: "Tình huống hiện tại của mẹ ngươi, cũng không có biện pháp giúp ngươi chuẩn bị trước khi kết hôn được. Đại Phượng vừa tới phủ Tuyên Hòa không lâu, có một số việc cũng không biết, nếu cần thì ta có thể giúp đỡ ngươi đôi chút."
"Cháu đương nhiên cần." Cố Vân Đông đã sớm xem Kha biểu cô là trưởng bối của mình rồi, trước kia cô vắng nhà mấy tháng, đều là Kha biểu cô giúp đỡ chăm sóc mọi người trong nhà đấy.
Huống chi Cố Vân Đông cũng hiểu rõ, những chuyện này, kỳ thật giao cho Kha biểu cô là phù hợp nhất.
Kha biểu cô nghe thấy câu trả lời không chút do dự của cô, lúc này bà mới gật đầu, hơi có vẻ thoả mãn ôm hết mọi việc: "Đến lúc đó ta sẽ thương lượng thêm với mấy người đại cô."
Cố Vân Đông vội kể với bà chuyện của Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha, đến lúc đó hai đôi tân lang tân nương sẽ kết hơn cùng một ngày.
Kha biểu cô đã có tính toán trong lòng.
Cố Vân Đông lại trò chuyện với bà một hồi lâu, mắt thấy thời gian không còn sớm, mới dẫn theo Thường Nha Nha và Khả Khả rời khỏi Tân Minh Các, đi về phía tửu lâu Cẩm Tú.
Ba người tiến vào sương phòng, Cố Vân Đông đã chú ý đến mặt bàn có không ít đậu phộng ăn vặt, lúc này đã ăn hết hơn phân nửa rồi, lập tức cô có hơi tò mò: "Hai người đến đây lâu rồi sao?"
Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh đáp: "Không lâu lắm."
Cố Tiểu Khê mỉm cười: "Ta nghe thuyết thư tiên sinh kể xong ba đoạn chuyện xưa rồi, thật là dễ nghe."
Cố Vân Đông: ". . ."
Thường Nha Nha lập tức ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Khê, nhỏ giọng hỏi: "Kể chuyện xưa gì thế?"
"Về nhà kể cho nàng nghe." Hắn lặng lẽ kề tai nói nhỏ với nàng ấy.
Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra, cao giọng gọi tiểu nhị bên ngoài: "Mang thức ăn lên đi."
Cố Vân Đông nén cười.
Sau khi ăn xong mấy người không đi dạo tiếp, hôm nay nhiệt độ đã bắt đầu nóng lên rồi, buổi chiều ra ngoài một chuyến sẽ thường đổ đầy mồ hôi.
Cố Vân Đông dẫn mấy người đi đến phố Hưng Thao, tìm Cố đại cô.
Từ sau khi biết được tung tích của Cố tiểu thúc ở Tô gia, Cố Vân Đông vội vàng dẫn Cố đại cô trở về nhà, vì vậy nhà bà ấy thuê có bộ dạng thế nào, đến nay Cố Vân Đông vẫn chưa từng nhìn kỹ.
Lúc này đi vào nhà thêm một lần nữa, nơi đây đã thay đổi rất lớn so với lúc trước.
Biển Hán là thợ mộc, thành thạo nhất chính là sửa chữa, trong sân chẳng những nhiều thêm mấy cái giá đỡ, còn thêm hai cái ghế dài.
Nhìn thấy bọn họ đến đây, Cố đại cô rất vui mừng, bà nhanh chóng dẫn bọn họ đi vòng quanh sân nhỏ nhà mình.
"Tuy nơi đây thuê, cũng không lớn lắm, nhưng đủ cho một nhà ba người chúng ta ở rồi. Bên này còn có nhà kho nhỏ, để cha đứa nhỏ điêu khắc một ít món đồ nho nhỏ."
Cố Vân Đông đi xem những món điêu khắc kia, so với mấy món điêu khắc lúc trước, hiện tại những món này càng ngày càng tinh xảo hơn rồi. Những tượng điêu khắc gỗ này theo từng bộ đấy, theo lời nói của Cố đại cô, loại tượng điêu khắc gỗ thế này bán rất chạy.
Thậm chí có một vài khách nhân, thấy một bộ tượng điêu khắc gỗ của bọn họ thiếu thứ gì, sẽ đặt thêm hàng theo yêu cầu.
Xem ra, việc làm ăn của đại cô cũng không tệ lắm.
Đi ra khỏi nhà kho, Cố Vân Đông quay người nói với Biển Hán: "Dượng, cháu có việc làm ăn muốn nói với dượng, không biết dượng có hứng thú không."
Biển Hán sững sờ: "Việc làm ăn?"
"Vâng, cháu muốn thuê dượng giúp cháu làm vài thứ."
Biển Hán lập tức vẫy tay: "Vân Đông, ngươi muốn làm gì cứ việc nói cho dượng, dượng lập tức làm ngay. Còn nói làm ăn cái gì, thế này thì quá khách sáo rồi."
Cố đại cô đứng ở một bên gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ngươi còn nói chuyện tiền nong với cô và dượng sao?"
Cố Vân Đông dở khóc dở cười: "Cô cô, nếu chính cháu nhờ dượng làm, cháu khẳng định sẽ không khách khí. Nhưng đây là việc bên trong cửa hàng, làm sao cháu có thể chiếm tiện nghi của dượng được?"
"Bên trong cửa hàng à?" Cố Đại Phượng kinh ngạc: "Tân Minh Các?"
Cố Vân Đông gật đầu.
Cố Đại Phượng lập tức kích động, Tân Minh Các không phải là việc làm ăn của một mình Vân Đông, đương nhiên phải tính toán rõ ràng.
Vậy bà cũng không từ chối nữa: “Tân Minh Các có thứ gì muốn cha đứa nhỏ làm? Là muốn điêu khắc thứ gì sao? Để ở đâu, có yêu cầu gì với vật liệu gỗ không?"
Biển Hán ở một bên nghe thấy thế cũng hưng phấn chà tay, việc làm ăn của Tân Minh Các ah, nghe ý tứ trong lời nói của Vân Đông, đây là một đơn hàng lớn đấy.
Những người ở nơi này, chỉ có Thường Nha Nha biết rõ rốt cuộc là việc gì.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Tiểu Khê đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Vân Đông cười bước vào phòng, đưa bản vẽ trước đó cho Biển Hán xem.
"Đây là cầu trượt, cũng không phải là điêu khắc nhỏ, thứ này hơi lớn, là đồ cho trẻ em chơi đùa, dượng có thể làm không?"
Biển Hán lấy bản vẽ, ông vốn xem không hiểu bản vẽ, nhất là bản vẽ của Cố Vân Đông, đại khái chắc chỉ có Phùng Đại Năng đã từng hợp tác với cô mới có thể liếc nhìn một cái là hiểu rõ.
Nhưng những ngày này, Biển Hán ở căn nhà nhị tiến, thấy Cố Vân Đông và Cố Đại Giang vẽ nhiều lắm rồi, ông mưa dầm thấm đất nhìn cũng hiểu đôi chút. Hơn nữa trước kia ông điêu khắc một vài món theo bộ, có vài bộ phận chi tiết cũng là Cố Vân Đông vẽ giúp ông, cho nên hiện tại nhìn bản vẽ này, ông vẫn thấy quen thuộc đấy.
Nhưng mà bản vẽ lần này có nhiều chi tiết, cần Cố Vân Đông giải thích rõ ràng cho ông mới được.
Biển Hán nghe Cố Vân Đông nói xong hai mắt tỏa sáng, xem đi xem lại bản vẽ kia nhiều lần, sau một lúc lâu mới nói: "Ta, ta thử một chút trước, dẫn tụi nhỏ đi ra đi."
Cố Vân Đông thấy ông ấy cẩn thận như vậy, cô càng cảm thấy không có vấn đề gì rồi.
Biển Hán lập tức cầm gỗ lên bắt đầu bắt tay vào công việc, còn đoàn người của Cố Vân Đông lại đi đến Tô gia.