Chương 588: Đồ chơi của những đứa trẻ.
Ngũ cô nương nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt hiếu kỳ: "Ta biết chơi dây, biết ném thẻ vào bình rượu, nhưng các tỷ ấy vẫn chê ta quá nhỏ, nói ta không có sức lực, hừ."
Thường Nha Nha lập tức ngẩn người, vừa nãy trong đầu nàng hiện lên rất nhiều trò chơi của những đứa trẻ ở nông thôn, gì mà nhảy ngựa, nặn bùn, chọi gà, ném đá .... Nhưng mà, ở chỗ này, dường như không thích hợp.
Những đứa trẻ này đều là tiểu thư ở gia đình giàu có, chơi đùa đều ưu nhã, không nghe tiểu cô nương kia vừa mới nói sao? Vẽ tranh đánh cờ viết chữ, nghĩ lại chắc là bọn trẻ cũng không thích chơi bùn.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Ngũ cô nương, trong nháy mắt Thường Nha Nha có chút chột dạ.
Nàng không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông, chỉ thấy cô đang sờ cằm, như đang suy nghĩ đều gì.
Sau một lúc lâu, Cố Vân Đông đột nhiên nói: "Vấn đề này, trong lòng ta có một chủ ý, nhưng còn phải chờ thêm một thời gian nữa."
Cô nói xong, vuốt đầu của Ngũ cô nương, khẽ nói tiếp: "Nơi này của ta có một món đồ chơi thú vị, nhưng vẫn chưa làm xong, phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa. Hiện tại ngươi và Khả Khả chơi cùng nhau được chứ? Đợi khi nào làm xong, sẽ để Khả Khả mời ngươi tới chơi đầu tiên, được không nào?"
Ngũ cô nương lập tức nhìn vào mắt Cố Vân Đông, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn kích động: "Đồ chơi thú vị? Là gì thế ạ?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, phải kiên nhẫn."
"Vâng."
Ngũ cô nương được an ủi rồi, lúc này bắt đầu cùng Khả Khả chơi dây.
Lan Hoa Nhi rất nhanh đã đưa trà sữa và sữa bò vào phòng, Cố Vân Đông đưa cho Thường Nha Nha một ly.
Thường Nha Nha cảm thấy ly trà sữa này tràn đầy mùi hương ngọt ngào, nàng không nhịn được mà khẽ nuốt nước miếng, cúi đầu xuống cẩn thận nhấp một ngụm.
Lập tức hai mắt sáng ngời, thật sự rất dễ uống, chả trách nhiều phu nhân tiểu thư ưa thích đến Tân Minh Các như vậy, thức uống trà sữa này thật sự có thể mang lại sự ngọt ngào đến từng ngóc ngách trong đầu lưỡi của người uống đấy.
Trên mặt Thường Nha Nha tràn đầy vẻ hạnh phúc, cho đến lúc uống được nửa ly, nàng mới đột nhiên ý thức được, vội vàng buông ly, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Ai ngờ lại thấy Cố Vân Đông đã lấy ra một trang giấy và một cây viết từ nơi nào, đang cúi đầu cực kỳ nghiêm túc vẽ gì đó.
Thường Nha Nha chầm chậm lại gần, cực kỳ chăm chú nhìn vào... Nhìn không hiểu.
Nhưng Thường Nha Nha thấy dáng vẻ tập trung của Cố Vân Đông như thế, nàng cũng không dám phát ra âm thanh quấy rầy, nên dứt khoát nhìn hai đứa bé chơi đùa, thỉnh thoảng uống một ngụm trà sữa trong ly, nhìn sang phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nơi này yên tĩnh, an nhàn như thế, là cuộc sống mà Thường Nha Nha chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Nếu Tiểu Khê ở đây thì tốt rồi.
Đang nghĩ ngợi, chợt ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Thường Nha Nha đột nhiên cả kinh, vội vàng đứng lên mở cửa.
Có hai người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, Thường Nha Nha thấy khuôn mặt của các nàng, thân thể cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc câu nệ.
Cũng may giọng nói của Cố Vân Đông rất nhanh đã vang lên từ phía sau: "Khâu ma ma, Kha biểu cô, hai người đã tới rồi, mau vào đi."
Thường Nha Nha lập tức tránh ra để cho hai người đi vào.
Khâu ma ma nhìn thấy Ngũ cô nương đang chơi đùa ở một bên có chút sửng sốt, Khả Khả thấy Kha biểu cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào với bà, bởi vì cô bé còn muốn chơi với bạn nhỏ vừa bị hai tỷ tỷ vứt bỏ đang thương tâm gần chết, cho nên Khả Khả không chạy lại nhào vào trong ngực bà.
Cố Vân Đông giới thiệu Thường Nha Nha cho cả hai, rồi cô mới nói: "Ta nghe Lan Hoa Nhi nói hai người đang thương lượng công việc, rất quan trong sao, có việc gì thế? Nếu không thì nói cho ta nghe đôi chút?"
"Xác thực có việc muốn giải quyết, nếu cô chủ Cố đã đến, cũng thảo luận cùng chúng ta đi." Khâu ma ma gật đầu, ngồi đối diện với Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông rửa tai lắng nghe, làm cho cô ngoài ý muốn chính là vấn đề mà Khâu ma ma và Kha biểu cô thảo luận, thế mà lại giống y chang vấn đề mà cô đang nghĩ đến.
Khâu ma ma nói sơ về tình huống gần đây ở Tân Minh Các: "Từ sau khi Thiệu công tử nổi danh ở phủ thành, việc buôn bán ở tiệm trà sữa này trở nên càng tốt hơn."
Dân chúng bình thường có lẽ không biết quan hệ giữa Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, nhưng những gia đình lớn trong nội thành làm sao có thể không rõ được? Tùy tiện điều tra là đã biết, cho nên phu nhân tiểu thư đi đến cửa hàng cực kỳ nhiều.
Phu nhân nhiều, trẻ con cũng nhiều. Có một số căn phòng được trang trí cho trẻ nhỏ. Những đứa trẻ ở lứa tuổi này đều thích mấy căn phòng kiểu này, ai cũng không chịu nhường ai.
Về sau, Khâu ma ma suy nghĩ, dứt khoát để cho bọn nhỏ chơi chung một chỗ, lại để cho người hầu trong nhà trông coi, thế là việc tranh giành sương phòng cũng không còn nữa.
Thế nhưng lại có vấn đề mới phát sinh, mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi ngồi yên ở trong phòng một lát là không thể chịu được, nhất là khi bọn nhỏ thấy các công tử tiểu thư lớn tuổi hơn vẽ tranh đọc sách bên kia, bọn chúng thấy vô cùng nhàm chán, lại la hét muốn tìm mẹ.
Tìm được mẹ rồi, lại bởi vì sương phòng của các phu nhân quá mức nghiêm túc nên không hài lòng.
Cho nên sương phòng ở hậu viện của Tân Minh Các, thường xuyên có cảnh gà bay chó nhảy đấy, cũng ảnh hưởng tới những khách hàng khác.
Thế này thì không ổn, nên Khâu ma ma mới cùng Kha biểu cô chuyên trông trẻ thảo luận vấn đề này.
Cố Vân Đông nghe xong, lập tức cười, cô xoay tờ giấy vừa được vẽ xong kia cho các nàng xem.
Hai người Khâu ma ma nghiêng đầu, nhìn một lúc lâu, lại nhìn không ra là cái gì, cực kỳ khó hiểu hỏi Cố Vân Đông: "Đây là cái gì?"
"Cái này gọi là cầu trượt, dành riêng cho trẻ em chơi đùa. Bên cạnh còn có xích đu nhỏ, ngựa gỗ nhỏ và bập bênh, những đứa trẻ tuổi còn nhỏ ngồi không yên có thể đến khu vực này chơi."
Hậu viện của Tân Minh Các khá lớn, bọn họ có thể ngăn riêng ra một khoảng không gian với mặt tường cách âm. Lại trải thêm thảm dày trên mặt đất, trẻ em có ngã sấp xuống cũng không sợ, lại tìm thêm hai người chuyên môn giữ trẻ.
Cố Vân Đông nghĩ, bọn trẻ sẽ thích những thứ này.
Hiện tại việc buôn bán của Tân Minh Các phát đạt, vấn đề cũng nhiều hơn. Gặp những chuyện như thế này, đương nhiên phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Trước kia Cố Vân Đông cũng rất ưa thích một vài tiệm cơm có khu vực dành riêng cho trẻ em, người lớn ăn cơm nói chuyện phiếm cũng khá lâu, phần lớn trẻ em không có kiên nhẫn, ngồi không yên, cũng không thể cho bọn nhóc chạy loạn trong nhà ăn được.
Ngay lúc này, nếu có khu vực dành riêng cho trẻ em mọi việc sẽ vô cùng dễ dàng.
Hai người Khâu ma ma vừa nhìn vừa nghe Cố Vân Đông giải thích, càng nghe hai mắt càng sáng.
Không cần không gian quá lớn, không yêu cầu phải ngồi không yên lặng, bọn trẻ cũng sẽ không ghét bỏ phòng không đủ thú vị.
Tốt, cực kỳ tốt! !
Khâu ma ma vỗ tay thật mạnh, nói: "Cứ làm như thế, cô chủ Cố, việc này ngươi làm nha??"
Cố Vân Đông nghĩ đến Biển Hán, hiện tại chân của dượng đã tốt hơn nhiều. Trước kia dượng là thợ mộc, cho nên tay nghề cũng là hàng thật giá thật. Chỉ là về sau nghề mộc khó tìm được việc, cho nên ông mới bắt đầu chuyển sang điêu khắc một vài món đồ tỉ mỉ.
Cầu trượt có thể được ghép bằng nhiều khối gỗ nhỏ, Biển Hán đã quen với việc điêu khắc cho nên chắc chắc ông sẽ rất cẩn thận, kiên nhẫn làm thứ này.
Thuận tiện, chiếu cố việc làm ăn của dượng nhà mình.
Đây chính là một đơn hàng lớn.
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, việc này cứ giao cho ta."
Mấy người lại cẩn thận thảo luận về bản vẽ một phen, Khâu ma ma cảm thấy mỹ mãn vội vàng bước ra ngoài, thuận tiện dẫn theo Ngũ cô nương đã hơi mệt mỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Kha biểu cô, lúc này Cố Vân Đông mới hỏi bà ấy tình huống ở kinh thành.