Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587. Nàng Rất Có Lực Hấp Dẫn

Chương 587. Nàng rất có lực hấp dẫn Chương 587. Nàng rất có lực hấp dẫn

Chương 587: Nàng rất có lực hấp dẫn

Cố Vân Đông dẫn đầu xuống xe, bế theo tiểu cô nương đang luống cuống nhét hạt dưa vào miệng xuống cùng.

Sau khi Thường Nha Nha xuống xe, cả người rất kinh sợ.

Nơi đây là Tân Minh Các? Không phải là một cửa hàng nhỏ sao? Sao lại lớn đến thế !!

Hơn nữa, Tân Minh Các này tu sửa cũng quá đẹp mắt quá phú quý rồi, lại còn có hai tầng, bên trong ngồi đầy khách nhân, đều là những khách nhân có thân phận.

Trong nháy mắt Thường Nha Nha cứng đờ hết cả tay chân, cuối cùng vẫn là Khả Khả và Cố Vân Đông một trái một phải dẫn nàng bước vào Tân Minh Các.

Cũng một thời gian ngắn rồi Cố Vân Đông không tới đây, thế mà Tân Minh Các còn náo nhiệt hơn lúc xưa, hôm nay còn chưa đến giữa trưa, sảnh chính dưới lầu một đã ngồi đầy người, tiểu nhị bên trong cửa hàng cũng có chút bận rộn không kịp xoay xở.

Lan Hoa Nhi cũng ở đây, vừa đưa trà sữa trở về, nhìn thấy Cố Vân Đông liền vui vẻ, vội vàng bước đến nghênh đón: "Cô chủ Cố, cô đến rồi à? Muốn uống chút gì không, ta mang lên cho mọi người."

Tân Minh Các có một gian sương phòng đặc biệt dành riêng cho mấy vị chủ tử, Cố Vân Đông chỉ có lần đầu tiên đến là ngồi ở sương phòng khác, mấy lần về sau cô đều vào sương phòng đặc biệt kia.

Cố Vân Đông nhìn xung quanh một chút, rồi hỏi Lan Hoa Nhi: "Kha biểu cô đâu?"

"Kha biểu cô và Khâu ma ma đang nói chuyện ở trong, hình như đang thảo luận về việc gì đấy, ta đi gọi bọn họ." Lan Hoa Nhi nói xong thì chuẩn bị rời đi.

Cố Vân Đông ngăn nàng ấy lại: "Không cần, chờ họ thảo luận xong rồi tính tiếp. Đây là tiểu thẩm của ta, ngươi mang hai ly trà sữa cho chúng ta, thêm một ly sữa bò cho Khả Khả."

"Vâng, cô chủ."

Cố Vân Đông dẫn Thường Nha Nha toàn thân câu nệ, không biết để tay chân vào đâu đi vào hậu viện.

Thường Nha Nha lúc này mới phát hiện, Tân Minh Các chẳng những có hai tầng, đằng sau còn có một cái sân lớn như vậy, lại ngăn ra nhiều sương phòng như thế.

Khả Khả quen thuộc đi ở phía trước dẫn đường, không ngờ vừa mới vòng qua một ngã rẽ, lại suýt chút nữa đụng vào một tiểu cô nương khác.

Tiểu cô nương kia cũng sấp xỉ tuổi của Khả Khả, trên mặt cô bé nước mắt lưng tròng, giống như vừa mới khóc vậy.

Khả Khả nghĩ rằng mình đã dọa khóc tiểu cô nương kia, nên cô bé vội vàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, sau khi cảm thấy mặt mình cũng không đáng sợ, lúc này cô bé Khả Khả mới lo lắng nói: "Thật xin lỗi, ta đi quá nhanh, ngươi đừng khóc, có đau không? Ta thổi thổi cho ngươi nha? Ta nói với ngươi, khả năng thổi thổi của ta rất lợi hại đấy, ca ca ngã đau, ta thổi thổi là ca ca không đau rồi, thật á."

Tiểu cô nương phía đối diện ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, từ đằng sau đã có một tiểu nha hoàn chạy đến: "Ngũ tiểu thư, thì ra người ở đây, tại sao người lại chạy đến đây rồi? Sao lại không nói trước với nô tì? Chảng may không tìm được thì làm sao bây giờ?"

Vị Ngũ tiểu thư kia không vui nói: "Tam tỷ Tứ tỷ đều ghét bỏ ta nhỏ, không dẫn ta đi chơi. Hừ, ta không thèm, ta cũng không muốn chơi cùng các nàng, ta tìm được bằng hữu mới rồi. Sau này ta không để ý đến các tỷ ấy nữa, không chia đồ ăn cùng các nàng luôn."

Sau đó, tiểu cô nương kia nắm chặt tay Khả Khả, lại hừ một tiếng với nha hoàn kia.

Khả Khả trừng mắt nhìn, vậy cô bé lại có thêm bằng hữu mới rồi hả? Cô bé có lực hấp dẫn như vậy sao? Quả thật khó có thể tin mà.

Nha hoàn dở khóc dở cười, hừ với nàng cũng vô dụng ah. Nàng chỉ là nha hoàn mà thôi, cũng không thể buộc Tam tiểu thư Tứ tiểu thư phải chơi cùng với tiểu thư được.

Nàng ấy ngẩng đầu, thấy Cố Vân Đông lập tức sửng sốt một chút: "Là cô chủ Cố sao?"

Cố Vân Đông gật đầu: "Là ta", cô mỉm cười nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Nha hoàn lắc đầu, việc chủ tử, sẽ không tốt nếu nàng nói ra ngoài.

Nhưng vị Ngũ cô nương kia lại rất tức giận, bla bla nói ra hết.

"Tam tỷ Tứ tỷ vẽ tranh viết chữ đánh cờ trong phòng, ta cũng muốn chơi, nhưng các tỷ ấy nói ta tuổi còn nhỏ, không cho ta chơi. Ta nhỏ tuổi chỗ nào, ta bốn tuổi rồi đấy."

Khả Khả ở một bên nghe xong, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Ngươi bốn tuổi rồi hả? Ta năm tuổi này, bằng không thì ngươi cũng năm tuổi đi, chúng ta bằng tuổi nhau, có thể cùng nhau chơi đùa rồi."

Ngũ cô nương kéo tay của Khả Khả: "Thật sao? Vậy, vậy được, ta đây năm tuổi."

Cố Vân Đông: "..." Gì? Tuổi còn có thể ngươi muốn mấy tuổi sẽ là mấy tuổi luôn à?

Hai cô bé không thấy được vẻ mặt khiếp sợ của ba người lớn đang có mặt ở đây, đã tay cầm tay, quan hệ hài hòa đi vào sương phòng cách đó không xa.

Nha hoàn kia đột nhiên phản ứng lại, vội vàng muốn gọi vị Ngũ cô nương kia.

Lúc này Cố Vân Đông mới nói: "Không sao đâu, cho cô bé chơi ở sương phòng của chúng ta một chút, có ta trông coi, không cần lo lắng."

"Nhưng mà..."

"Hay là ngươi đi theo chúng ta đến sương phòng trông chừng Ngũ cô nương nhà các ngươi."

Nha hoàn kia do dự một lát, rồi nói: "Vậy phiền toái cô chủ Cố rồi." Nàng không chỉ phải trông chừng một mình Ngũ tiểu thư, còn phải chăm sóc cho Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư ở sương phòng khác nữa.

Dù sao cô chủ Cố cũng là chủ của Tân Minh Các, vô cùng chú trọng thanh danh và an toàn của Tân Minh Các. Có nàng ở đây, chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may.

Cố Vân Đông đợi đến lúc nha hoàn kia rời khỏi, lúc này cô mới dẫn Thường Nha Nha vẫn luôn im lặng đi vào trong sương phòng.

Hai tiểu cô nương ở trong phòng đã bắt đầu trò chuyện rồi, lời nói vừa ngây thơ, vừa đáng yêu, lại được nói với vẻ rất nghiêm trang đấy.

"Ta đã quyết định, không thích Tam tỷ, Tứ tỷ của ta nữa, trừ phi, trừ phi hai tỷ ấy năn nỉ ta, ta mới nói chuyện với các nàng."

Tiểu cô nương Khả Khả ở một bên gật đầu: "Đúng, nhị ca của ta cũng thường xuyên năn nỉ ta."

"Hắn năn nỉ ngươi như thế nào?"

Khả Khả hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ca ca năn nỉ ta ở trong lòng đấy, ta có thể nghe được."

Cố Vân Đông suýt nữa phun cả ngụm nước ra ngoài, muội làm được, muội có thể, tại sao mình lại không biết có loại khả năng đặc biệt này nhỉ.

Ngũ cô nương hoang mang nói: "Nhưng mà, ta không nghe được Tam tỷ, Tứ tỷ năn nỉ ta, phải làm sao bây giờ?"

Khả Khả vỗ vỗ vai của tiểu cô nương bên cạnh, an ủi cô bé ấy: "Ta dạy cho ngươi, đến đây, bây giờ trong đầu ngươi hãy tưởng tượng ra hình ảnh Tam tỷ, Tứ tỷ đang năn nỉ ngươi."

Ngũ tiểu thư nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ, sau đó cô bé gật đầu: "Nghĩ ra rồi."

"Ừa, nghĩ nhiều hơn thêm chút nữa, có phải hiện tại trong lòng ngươi cảm thấy hết giận rồi không?"

"Hết giận rồi."

"Vậy ngươi tha thứ cho các nàng không?"

"Tha thứ rồi."

"Vậy là tốt rồi."

"Khụ khụ khụ." Cuối cùng Cố Vân Đông vẫn bị nghẹn, cô ôm bụng suýt nữa không đứng lên được, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

Khả Khả sốt ruột, cô bé vội vàng chạy đến trước mặt Cố Vân Đông, cố gắng nhón mũi chân lên vỗ vỗ lưng của tỷ tỷ: "Đại tỷ à, tỷ không sao chứ? Sao lại không cẩn thật như thế, tỷ lớn đến vậy rồi, uống nước còn có thể bị sặc nữa. Tỷ như thế này, khiến muội rất lo lắng đấy."

Cảm ơn muội, thật cảm ơn! !

Cố Vân Đông thật vất vả mới kìm nén lại, cuối cùng cũng hết cảm giác khó chịu, ai ngờ khi cô vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Thường Nha Nha ở bên cạnh đang cố gắng nén cười.

Sau khi Thường Nha Nha đi vào phòng cũng không biết nên đặt tay để chân vào đâu, cho đến khi nàng nghe được cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ kia, mới dần dần thả lỏng lại.

Thường Nha Nha cố gắng nén sự vui vẻ trên khóe miệng lại, sau đó thả lỏng nói với hai cô bé bên cạnh: "Kỳ thật, mấy đứa trẻ lớn hơn một chút thường không thích dẫn theo những đứa bé nhỏ hơn chơi cùng. Cho nên các cháu có thể tìm những bạn nhỏ gần bằng tuổi mình chơi những trò chơi khác."

"Chơi trò chơi khác sao? Là gì vậy ạ?"

Bình Luận (0)
Comment