Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 593 - Chương 593. Cảm Thấy Mình Thật Nghèo

Chương 593. Cảm Thấy Mình Thật Nghèo Chương 593. Cảm Thấy Mình Thật Nghèo

Chương 593: Cảm Thấy Mình Thật Nghèo

Sau này sẽ định cư ở thôn Vĩnh Phúc, Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha còn có chút kích động, từ khi đến cổng thôn, đã không nhịn được mà vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Thường Nha Nha đột nhiên kêu lên: "Trong thôn có căn nhà khí phái như vậy sao."

Cố Tiểu Khê lập tức nhìn theo hướng ngón tay nàng ấy, kinh ngạc mở to hai mắt.

Xe ngựa đúng lúc này ngừng lại, mấy người Cố Vân Đông nhao nhao đi xuống, Cố Tiểu Khê vẫn còn đang ngây người.

Cố Đại Phượng đi đến bên cửa sổ xe, đưa tay vỗ đầu hắn một cái: "Được rồi, mau xuống đi, về đến nhà."

“Đến rồi, đến rồi à? "Cố Tiểu Khê vội vàng đi xuống, sau đó, trơ mắt nhìn đám người Cố Đại Phượng thản nhiên đi vào căn nhà ngói gạch xanh rộng rãi khí phái kia.

Hắn ngạc nhiên há to miệng, không, không phải chứ? Đây có phải là nhà của anh trai hắn không?

Cố Tiểu Khê quay đầu, cùng Thường Nha Nha cũng đang sững sờ liếc nhau một cái.

Một lúc lâu sau, hắn bắt đầu lo lắng về bạc của mình.

Vốn tưởng rằng một trăm lượng đã rất nhiều, hiện tại hình như, có vẻ rất nghèo.

Cố Đại Phượng thấy bọn họ một lúc lâu không vào, lại chạy ra kéo hai người vào bên trong.

Vừa vào cửa, Cố Tiểu Khê mới phát hiện, căn nhà này còn đẹp hơn còn độc đáo hơn so với tưởng tượng của mình nhiều, hắn rất thích.

Hắn lại bắt đầu tính toán bạc trong tay mình.

Cố Vân Đông không đợi hắn tính toán tốt, đã đưa mọi người đi tìm Trần Lương.

Trần Lương gần đây mặt đầy gió xuân, đừng nói là cao hứng như thế nào.

Thôn bọn họ đã hoàn thành phòng bệnh đậu mùa, nhưng Thiệu Toàn vẫn chưa rời đi, còn ở thôn Vĩnh Phúc tọa trấn.

Cho nên gần mấy thôn xung quanh còn có không ít người cầu tới cửa, thôn Vĩnh Phúc bây giờ chính là cái bánh bao thơm ngon.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều cô nương muốn gả vào thôn Vĩnh Phúc, các chàng trai cũng muốn cưới khuê nữ thôn Vĩnh Phúc.

Trần Lương hôm nay đi đường đặc biệt có khí thế.

Vừa nhìn thấy Cố Vân Đông tìm tới cửa, Trần Lương lập tức nói Chu thị pha trà lấy điểm tâm, cười nói bọn họ ngồi, vui vẻ hỏi: "Sao lúc này lại về thôn, có phải trong xưởng có chuyện gì không?"

Rồi lại nhìn về phía Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha: "Hai vị này là..."

"Đây là tiểu thúc tiểu thẩm của cháu.”

Trần Lương sửng sốt một chút, có chút không xác định: "Ngươi nói ai?"

“Tiểu thúc và tiểu thẩm.” Cố Vân Đông lặp lại một lần.

Trần Lương trợn to hai mắt, ông đương nhiên biết Cố gia vẫn luôn tìm Cố Tiểu Khê.

Thành thật mà nói, ông vẫn cho rằng tiểu thúc Cố gia này có thể đã sớm không còn, không nghĩ tới, lại thật sự tìm được?

Ánh mắt ngạc nhiên của ông đảo quanh Cố Tiểu Khê hai vòng, cuối cùng cũng ngăn chặn được bát quái trong lòng, nói: "Chúc mừng chúc mừng, hôm nay xem như là một nhà đoàn viên."

“Dạ, một nhà đoàn tụ." Cố Vân Đông cảm thán: "Cho nên lần này tới đây, ngoại trừ để làm hộ tịch cho tiểu thúc cháu, còn muốn xây nhà cho tiểu thúc và đại cô luôn."

"Đây là chuyện tốt ah." Trần Lương cao hứng vỗ tay, dừng một chút giống như nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Vẫn để cho Phùng Đại Năng xây?”

Cố Vân Đông lắc đầu: "Phùng thúc hiện tại rất bận rộn, trong tay còn có mấy việc làm ăn lớn còn phải nhìn chằm chằm, nên cháu không tìm ông ấy.”

Phùng Đại Năng từ trước đến nay luôn cảm kích Cố Vân Đông, Cố gia muốn xây nhà, hắn không nói hai lời đã muốn tự mình tới đây.

Là Cố Vân Đông ngăn cản hắn, hắn ở trong phủ thành thật vất vả mới đứng vững, đúng lúc trong tay có một công việc cần làm gấp, cũng đã nói với ông chủ là mình sẽ đích thân làm, vả lại còn có ngày hoàn thành. Nếu trong lúc mấu chốt này lại vứt bỏ mặc kệ, vậy thì thanh danh tốt kia của hắn cũng bị hủy hoại rồi.

Cho nên Cố Vân Đông tìm đồ đệ của hắn là Tiểu Cao, Tiểu Cao vẫn luôn đi theo Phùng Đại Năng, ngay cả lúc hắn nghèo túng cũng không bỏ đi. Là một người rất kiên nhẫn và rất tỉ mỉ, làm việc cũng cần cù, Cố Vân Đông thấy yên tâm.

Về phần trang trí cửa hàng ở kinh thành mà Kha biểu cô và Cố Vân Đông nói lúc trước, cô cũng đã tìm Phùng Đại Năng.

Phùng Đại Năng suy nghĩ rất lâu sau đó đã cự tuyệt, mặc dù hắn biết Cố Vân Đông đã cho hắn một cơ hội cực kỳ khó có được, mặc dù hắn cũng rất muốn phát triển hơn nữa, nhưng hắn biết rất rõ bản lĩnh của mình, bước chân quá nhanh rất dễ bị hỏng, vẫn nên xây dựng nền móng vững chắc ở phủ thành rồi mới lại phát triển ra ngoài.

Không thấy cửa hàng của Cố Vân Đông vẫn chỉ mở ở phủ thành, chưa mở rộng ra kinh thành đó sao? Cô cũng không phải là không có tiền, cũng không phải không có năng lực, chỉ là còn chưa đến lúc.

Tân Minh Các bởi vì có Đái phu nhân và Nhiếp Song, các nàng ở kinh thành có nhiều mối quan hệ, nên mới dám mở cửa hàng.

Cho nên, việc tu sửa Tân Minh Các ở kinh thành, các nàng còn đang thương lượng tìm thợ nào thích hợp.

Trần Lương nghe xong ý tứ của cô thì gật đầu: "Tay nghề của Tiểu Cao cũng tốt, hắn là người biết cảm ơn, đã sớm có thể xuất sư rồi, nhưng vẫn đi theo bên cạnh Đại Năng, giao cho hắn cũng không có vấn đề gì.”

Cố Vân Đông gật đầu, lại nói với Trần Lương ngày khởi công.

Sau đó chào hỏi với Chu thị, rồi lại trở về Cố gia.

Ngày hôm sau, tin tức Cố gia muốn xây nhà đã truyền ra. Lúc này đã bắt đầu vào ngày mùa rồi, rất nhiều người không thể ra tay hỗ trợ, nhưng phàm là người có chút nhàn rỗi đều sẽ tới giúp đỡ.

Nền móng nhà của Cố Tiểu Khê và Biển Hán đều ở dưới chân núi, trước đó Cố Vân Đông đã lấy danh nghĩa của bọn họ mua.

Một mảnh đất dưới chân núi, cũng bởi vì con đường mới được xây dựng mà trở nên nóng bỏng.

Trong thời gian gần đây, đã có một số gia đình gần đó xây nhà. Vốn bởi vì nhà của những gia đình này quá chật chội, nên sau khi phân gia đều lựa chọn vị trí này.

Cố Tiểu Khê và Biển Hán đều đã nhìn kỹ vị trí, trong lòng đang cân nhắc bố cục của căn nhà.

Sau khi biết căn nhà ngói gạch xanh của Cố gia là do Cố Vân Đông vẽ ra, Cố Tiểu Khê không nói hai lời đã cầm giấy bút nhét vào tay cô: "Ngươi cũng giúp ta vẽ một cái, ta cũng không cần vẽ căn nhà lớn như vậy, chỉ cần loại nhỏ hơn một chút.”

Hắn tận lực khắc chế tầm mắt của mình, không nhìn về phía căn nhà ngói xanh trước mắt, miễn cho nhìn một cái lại không khống chế được mà muốn xây lớn.

Cố Vân Đông bị biểu tình khổ bức của hắn chọc cười: "Được, vậy thúc nói cho cháu biết, thúc dự định bỏ ra bao nhiêu ngân lượng để xây nhà?”

Cố Tiểu Khê nắm tay đếm, cắn răng nói: "Ba bốn mươi lượng, nhiều nhất không quá bốn mươi lượng."

Trong lòng Cố Vân Đông đã hiểu rõ: "Được, cháu vẽ cho thúc.”

Ngân sách của Biển Hán vốn không cao như Tiểu Khê, trong tay hắn cũng không có hơn một trăm lượng bạc. Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn cháy nên ngọn lửa, cho nên cũng cắn răng, định xây một căn nhà giống như Cố Tiểu Khê.

Cố Vân Đông gật đầu, bắt đầu vẽ lên.

Ngày hôm sau, Biển Hán đã trở về phủ Tuyên Hòa.

Bình Luận (0)
Comment