Chương 594: Đào Yến sao lại đến đây rồi?
Cố Vân Đông nói không sai, phủ Tuyên Hòa bên kia quả nhiên có việc làm ăn tìm đến Biển Hán.
Mặc dù không phải cầu trượt, mà chỉ là hai con ngựa gỗ nhỏ, nhưng tóm lại vẫn là một khởi đầu tốt.
Bởi vậy, chuyện xây nhà, đã giao cho Cố Tiểu Khê trông coi.
Cố Tiểu Khê mỗi ngày đều cao hứng phấn chấn, cùng Tiểu Cao thương lượng phòng ốc xây thế nào, bộ dáng kinh nghiệm mười phần.
Sau khi Cố Vân Đông vẽ xong bản vẽ căn nhà thì không nhúng tay vào nữa, ngược lại Thiệu Thanh Viễn rất thuần thục giúp Cố Tiểu Khê đi kéo gạch ngói.
Mắt thấy căn nhà từng chút từng chút xây lên, Cố Vân Đông lại bắt đầu cân nhắc vấn đề mở rộng xưởng Cố gia.
Xưởng vẫn có chút quá nhỏ, dù hiện tại cung cấp cho hai cửa hàng ở huyện thành và phủ thành không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ ở tình huống hạn chế mua.
Lần trước Đái tri phủ đã nói với cô, việc bán đường trắng giới hạn lượng mua đã khiến cho rất nhiều nhà trong phủ thành bất mãn, nếu tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm.
Cho nên Cố Vân Đông định tăng lượng sản xuất, như vậy, xưởng sẽ phải mở rộng một lần nữa.
Lúc Thiệu Thanh Viễn kéo một xe gạch ngói cuối cùng trở về, đã nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở cửa xưởng vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Làm sao vậy?"
Cố Vân Đông sờ sờ cằm, nói ra ý nghĩ muốn mở rộng xưởng.
Thiệu Thanh Viễn dừng một chút, nói: "Hay là lại xây thêm một xưởng khác, tách đường trắng và các loại kẹo, đồ hộp ra.”
“Xây thêm một cái nữa?” Cố Vân Đông nghĩ đến bộ dáng có chút lộn xộn ở khu vực đường trắng, đột nhiên cảm thấy đúng là rất cần thiết.
"Được, chờ sau khi nhà đại cô và tiểu thúc xây xong, lại nói Tiểu Cao tiếp tục xây xưởng." Cũng không cần tìm chỗ khác, trực tiếp xây ở bên cạnh xưởng Cố gia là được rồi.
Hai người thương lượng công việc của xưởng, đang nói rất hưng phấn thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Cố Vân Đông quay đầu lại, đã thấy Liễu Duy hưng phấn nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
Nhưng mà làm cho cô ngạc nhiên chính là, phía sau hắn còn có một người đi theo, là... Đào Yển?
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Sao Đào Yển lại tới đây?”
Trong lúc nói chuyện, Liễu Duy đã đi tới trước mặt hai người: "Các ngươi từ phủ thành trở về đã hơn nửa tháng mà không nói một tiếng, nếu không phải ta vừa vặn đến cửa hàng các ngươi mua đồ, nghe Trần chưởng quầy nói, ta còn không biết."
Nói xong lại nhìn ra phía sau lưng bọn họ dò xét một hồi: "Đúng rồi, nghe nói tiểu thúc ngươi cũng đã được tìm về? Người đâu?”
Cố Vân Đông cạn lời: "Ngươi tìm tiểu thúc ta làm gì, cũng không quen biết”
“Ta đây không phải là tò mò sao?”
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, ngước mắt nhìn về phía sau hắn.
Đào Yển lập tức tiến đến, chắp tay với hai người: "Thiệu công tử, Cố cô nương, quấy rầy rồi.”
“Đào tam công tử, sao lại rảnh rỗi đến thôn Vĩnh Phúc vậy?”
Đào Yển cười nói: "Ta tới tìm Cố cô nương, vừa vặn Liễu công tử cũng muốn tới, nên kết bạn đồng hành.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày.
"Tìm ta?" Cố Vân Đông kinh ngạc, cô tự cảm thấy cô và Đào Yển hẳn là không có giao hữu gì mới đúng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Cố Vân Đông vẫn đưa hai người về Cố gia.
Sai người dâng trà cho hai người, Cố Vân Đông mới hỏi: "Đào tam công tử tìm ta có chuyện gì?”
“Ta nhớ lần trước ở tửu lâu Cẩm Tú, Cố cô nương cầm một cái khăn đưa cho Bành thiếu gia xem, còn hỏi lai lịch của cái khăn kia phải không?”
Cố Vân Đông vừa nghe đến khăn tay, thần sắc đột nhiên căng thẳng, bàn tay buông xuống bên cạnh hơi nắm lên.
Cô gật đầu, hỏi: "Đúng vậy, Đào Tam công tử sao đột nhiên hỏi chuyện khăn tay?”
Đào Yển cười nói: "Lúc trước nhìn khăn tay kia quả thật rất không tầm thường, ta cũng theo đó nhìn thêm hai lần. Hơn nữa nghe Bành thiếu gia nói chất liệu khăn tay này rất hiếm có, nên lúc lại nhìn thấy thì theo bản năng lưu ý nhiều hơn."
Con ngươi Thiệu Thanh Viễn híp lại: "Lại nhìn thấy?? Ngươi lại thấy chất liệu đó lần nữa sao?”
Đào Yển ngước mắt lên, liếc Thiệu Thanh Viễn một cái.
Quả nhiên, khăn tay kia không phải Cố Vân Đông vô tình có được, mà có ý nghĩa đặc biệt với bọn họ.
Hơn nữa lúc ấy hắn đã để ý thấy, trên khăn tay có chữ “Thiệu”, chính là Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng giờ phút này nhìn biểu tình của hai người, Đào Yển phát hiện, bọn họ đối với việc này cũng không phải hoàn toàn giữ bí mật.
Cũng đúng, nếu rất riêng tư không cho bất luận kẻ nào biết, sẽ không đến mức trực tiếp hỏi Bành Trọng Phi về khăn tay trước mặt hắn.
Trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, nói: "Phải, ta đã gặp qua."
Không đợi hai người Cố Vân Đông lại hỏi, lần này hắn trả lời rất dứt khoát: "Mấy ngày trước ta đi theo đại ca đến phủ Cảnh Châu bàn bạc việc kinh doanh, bên cạnh đối phương có bằng hữu, bên hông treo hà bao bằng loại vải này. Lúc ấy ta nhìn thêm hai lần, nghĩ hình như Cố cô nương cảm thấy hứng thú với chất liệu này, nên hỏi thêm vài câu. Người nọ là một người nói nhiều, đã nói với ta không ít chuyện về chất liệu này.”
“Lần trước Bành thiếu gia nói vải này hiếm có, quả thật là như thế. Nhưng hắn có một điểm nói sai, chất liệu này dân chúng bình thường không thể có được, cho dù có cũng không dám lấy ra dùng, cho nên có thể lấy ra dùng, đều là một ít quan to hiển quý (quan to có chức có quyền). Mà chỉ có mấy năm gần đây mới như thế, nếu đặt ở mười năm trước, người dùng đã ít lại càng ít.”
Ánh mắt Cố Vân Đông lóe lên, mười năm trước người dùng rất ít? Khăn tay kia của Thiệu đại ca lại là hai mươi năm trước, người dùng khẳng định càng ít, phạm vi của bọn họ, có thể thu nhỏ lại.
Thiệu Thanh Viễn ngược lại rất bình tĩnh, bưng chén trà uống một ngụm, nói với Đào Yển: "Chuyện mười năm trước, người nọ còn biết thật rõ ràng.”
“Phải, thân phận của người nọ ở kinh thành cũng không tầm thường. Nghe nói hai mươi năm trước, Thiệu gia bọn họ ở kinh thành cũng là người có địa vị, từng lập công lớn được tiên hoàng ban thưởng, trong ban thưởng có loại vải này."
Cố Vân Đông ngẩn ra: "Thiệu gia?" Cô nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, cười nói: "Cùng họ với Thiệu đại ca.”
"Đúng vậy, nhà bọn họ là Hầu phủ Hoài Âm, lão Hầu gia năm đó chính là một nhân vật vang dội."
Hầu phủ Hoài Âm, họ Thiệu, hai mươi năm trước đã có được vải vóc như vậy.
Cố Vân Đông mơ hồ có chút kích động, chẳng lẽ, thân thế Thiệu đại ca sắp được tìm ra sao?
Cô nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, trong ánh mắt lộ ra ý tứ, cho dù không mở miệng hắn liếc mắt một cái cũng có thể hiểu rõ.
Cố Vân Đông cho rằng hắn cũng sẽ khẩn trương giống mình, không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn lại kiên định mở miệng nói: "Thành thân trước."
“Nhưng ngày cưới là vào cuối tháng Tám mà."
"Thành thân trước!!"
Cố Vân Đông: "…” Được rồi, thành thân xong, xem ra phải đi kinh thành một chuyến.
Chỉ là không biết, Hoài Âm Hầu phủ này rốt cuộc có quan hệ với Thiệu đại ca hay không.
Cô còn muốn hỏi thêm một chút về Hoài Âm Hầu phủ, không nghĩ tới Liễu Duy đột nhiên kinh ngạc hô lên: "Chờ một chút, chờ một chút, ta vừa rồi nghe được cái gì? Có phải ta vừa nghe thấy gì không?”
Cố Vân Đông bị hắn dọa sợ, nghe được cái gì? Có cần phải kích động như vậy không?
Liễu Duy lại muốn nắm lấy bả vai Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại, mắt sáng tay nhanh ngăn người ra, để Liễu Duy trực tiếp bắt được hai vai mình.
Đối với việc này Liễu Duy không quan tâm, bắt ai cũng giống nhau.
Hắn giống như bị kích thích, dùng sức lay Thiệu Thanh Viễn hai cái: "Các ngươi vừa rồi vừa nói gì, lặp lại một lần nữa! !”