Chương 595: Chuyện này có liên quan đến ta không?
Thiệu Thanh Viễn đẩy mặt Liễu Duy ra, còn có tố chất gì nữa không vậy, cho dù kích động đến đâu, cũng không thể phun nước miếng loạn xạ như vậy chứ?
"Ngươi bình tĩnh, chúng ta nói cái gì?"
Liễu Duy thiếu chút nữa thét chói tai: "Các ngươi vừa rồi nói thành thân, các ngươi nói cuối tháng tám thành thân, có phải không? "
“Phải..."
"Tại sao ta không biết, chuyện quan trọng như vậy các ngươi lại không nói cho ta biết."
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, không phải hiện tại còn cách cuối tháng tám một đoạn thời gian sao? Có cần nói với hắn sớm như vậy không?
Nhưng nhìn bộ dạng kích động như vậy của hắn, Cố Vân Đông cảm thấy vẫn không nên nói ra miệng để kích thích hắn nữa.
Thiệu Thanh Viễn lạnh nhạt nói: "Lúc trước ngươi đính hôn, không phải cũng không nói?"
Liễu Duy: "..." Hắn cảm thấy rất thiệt thòi, chột dạ buông bả vai Thiệu Thanh Viễn ra, lui về phía sau một bước, nhỏ giọng yếu đuối nói: "Còn không phải là sắp từ hôn rồi sao?"
Lúc này đến phiên Đào Yển kinh ngạc: "Ngươi đính hôn khi nào, sao một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại lại muốn từ hôn rồi?”
Liễu Duy giật mình phản ứng lại, kéo Đào Yển lên đẩy hắn ra ngoài cửa: "Một đại nam nhân như ngươi sao lại hóng chuyện như vậy, ra ngoài ra ngoài ra ngoài, chuyện không nên nghe thì đừng nghe.”
Đào Yển cứ như vậy trực tiếp bị đẩy ra cửa, Liễu Duy không chút khách khí đóng cửa lớn lại trước mặt hắn.
Đào Yển: "..."
Thiệu Thanh Viễn kéo Liễu Duy ra phía sau, lại mở cửa ra, nói với Đào Yển: "Đến nhà ta uống tách trà đi.”
Đào Yển cũng biết chuyện của Liễu Duy không dễ hỏi thăm, hắn cũng không thật sự muốn biết cái gì, chỉ là có chút... Tò mò mà thôi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn cho một bậc thang, hắn tất nhiên đi xuống.
Hai người xoay người rời đi, Cố Vân Đông mới nhướng mày nhìn về phía Liễu Duy, nói: "Lần trước cha ngươi nói muốn điều tra Trương gia, đã điều tra xong rồi?”
Liễu Duy gật gật đầu, nói đến chuyện này còn có chút căm phẫn: "Ngươi không biết đâu, Trương gia kia không phải là người tốt gì, ta nói ra chỉ sợ làm ô uế lỗ tai ngươi.”
Nói là nói như vậy, nhưng vẫn vanh vách kể lại mọi chuyện.
Cố Vân Đông: "..." Tai ta.
Nhưng nghe Liễu Duy nói xong, cô thật sự khiếp sợ, quả thực mở rộng tầm mắt a, không nghĩ tới huynh muội Trương gia còn có thể chơi như vậy.
"Cha ta bị tức chết rồi, còn bệnh mấy ngày. Nếu không phải tỷ ta ngăn cản ta, ta đã chạy đến Trương gia đánh chết cả nhà hắn."
Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái: "May mà tỷ ngươi ngăn cản ngươi, nhưng chuyện đã điều tra rõ ràng, vậy sao hôn sự này còn chưa hủy?”
“Cha ta đương nhiên muốn hủy, nhưng chuyện nào có đơn giản như vậy? Chuyện này mặc dù Trương gia đuối lý, nhưng cha ta điều tra ra những chuyện kia, căn bản không có chứng cớ. Cho dù có đưa tới trước mặt Trương gia, Trương gia cũng sẽ không thừa nhận, ngược lại còn có thể đánh ngược một trận.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Nếu cha ngươi đã điều tra ra, làm sao lại không có chứng cớ?”
“Những chuyện này, đều là thê tử Trương Hào nói cho cha ta biết. Thê tử hắn không thể đứng ra làm chứng cho chúng ta, vì vậy mọi chuyện đang bị treo ở đó." Dừng một chút, Liễu Duy lại nói: "Kỳ thật cha ta cũng từng quanh co lòng vòng ám chỉ Trương lão gia, ý tứ là nhà chúng ta muốn từ hôn, nhưng lão già kia quả thực đáng hận, trong sáng ngoài tối âm thầm uy hiếp chúng ta, còn..."
Liễu Duy nói xong lại ngừng lại, len lén nhìn cô một cái.
Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại: "Sao vậy, việc này còn liên quan đến ta?”
Liễu Duy thở dài, có chút chán nản ngồi ở trên ghế bên cạnh, hữu khí vô lực nói: "Đều do ta, nếu không phải ta ở trước mặt Trương Kiều nói ngươi cái gì cũng tốt hơn nàng ta, muốn tức chết nàng ta, nàng ta cũng sẽ không ghi hận ngươi. Cha ta nói, ý tứ trong lời nói của Trương lão gia là, nếu như chúng ta chủ động từ hôn, vậy hắn sẽ hoài nghi ta và ngươi có quan hệ tình cảm.”
Cha hắn không nói với Trương lão gia mình đã biết những chuyện hư hỏng kia của Trương Kiều, miễn cho Trương gia chó cùng rứt giậu, thật sự dùng thủ đoạn đáng kinh để vu khống hắn và Cố Vân Đông.
Trương Kiều có thể tiếng xấu lan xa, nhưng Cố Vân Đông dựa vào cái gì mà bị hắn kéo xuống nước, không phải sẽ càng chịu thiệt sao?
Cố Vân Đông: "..."
Cho nên nói cô thật sự muốn đập vỡ cái đầu chó của Liễu Duy, đang yên đang lành lấy cô làm lá chắn còn chưa tính, còn phải nói những lời như vậy để kích thích Trương Kiều, người vốn đã không bình thường.
Cho dù nói thật, cũng nên uyển chuyển một chút chứ, đúng không?
"Cho nên, Liễu bá phụ không muốn để chuyện này liên lụy đến ta, mới không thể hủy hôn ước?"
Liễu Duy gật đầu, chỉ là rất nhanh lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, cha ta đang nghĩ biện pháp lấy chứng cớ, chắc chắn sẽ không để ngươi bị mang danh tiếng.
Cố Vân Đông không nói gì nữa, mặc dù cô không sợ Trương gia hắt nước bẩn, những chuyện này cũng có thể giải thích.
Nhưng tóm lại cũng là phiền toái dính thân, Liễu lão gia vì cô mà suy nghĩ, không muốn cô bị vướng vào chuyện của hai nhà Liễu Trương, lúc này mới kéo dài chuyện từ hôn.
Chỉ là Trương gia thật ghê tởm, hình như nhất định phải bám lấy Liễu phủ, cho dù trở mặt cũng không sao cả.
Hả??
Cố Vân Đông bỗng nhiên nheo mắt lại, hai nhà kết thông gia nếu hòa thuận tất nhiên là chuyện tốt, sao Trương lão gia giống như muốn bám vào Liễu phủ vậy.
Cố Vân Đông vẫn nhắc nhở Liễu Duy: "Ngươi nói cha mình điều tra lại Trương gia, ta luôn cảm thấy bọn họ còn có bí mật giấu diếm không nói.”
"Ừm." Liễu Duy gật đầu.
Hắn đứng lên, giống như lại nhen nhóm ý chí chiến đấu.
Đương nhiên phải tiếp tục điều tra, còn phải tìm chứng cớ hủy hôn! !
Nhưng nói xong chuyện Trương gia, Liễu Duy lại hỏi chuyện cô và Thiệu Thanh Viễn thành thân.
Biết thời gian là cuối tháng tám, đã bắt đầu cân nhắc ngày hôm đó nên mặc quần áo gì.
Là huynh đệ tốt nhất của Thiệu Thanh Viễn, ngày thành thân hắn chắc chắn phải đi theo tới đón dâu, thậm chí hắn đã nghĩ đến lúc tân nương bên này làm khó mình nên ứng đối như thế nào, hoặc là sớm tạo quan hệ tốt với huynh đệ Cố Vân Đông?
Đúng rồi, huynh đệ cô không phải là Cố Vân Thư sao? Hắn và Liễu Dật cùng đọc sách ở một học đường, để Liễu Dật làm gian tế đi, moi ra những ý nghĩ kỳ lạ cổ quái gì đó của Cố Vân Thư để làm khó bọn họ mới được.
Suy nghĩ của hắn có chút nhiều, đợi đến khi Đào Yển đi theo Thiệu Thanh Viễn trở về, mới trở nên nghiêm chỉnh lại.
Đào Yển liếc hắn một cái, không nói gì.
Hai người cũng không ở lại Cố gia lâu, Liễu Duy tới đây, kỳ thật cũng chỉ để nói với Cố Vân Đông chuyện Trương gia.
Ăn cơm tối, Liễu Duy gặp Cố Tiểu Khê xong, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Bên này vừa đi, Cố Tiểu Khê đang muốn nói về tiến độ xây nhà, không nghĩ tới mới há miệng, Cố Vân Đông đã nghiêm túc kéo Thiệu Thanh viễn vào phòng.
Cố Tiểu Khê: "..." Ta lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy sao?
Hắn có chút u oán đi tìm nương tử nhà mình.
Mà giờ phút này Cố Vân Đông ở trong phòng, thấp giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Huynh và Đào Yển nói cái gì? Hắn có nói, tại sao hắn phải đặt biệt chạy đến đây nói cho chúng ta biết chuyện về miếng vải kia không?”