Chương 597: Quên hết mọi chuyện rồi
Cố Vân Đông thầm lắc đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu thúc, thúc chăm sóc cho tiểu thẩm trước, còn phải cẩn thận bổ sung tốt cho tiểu thẩm. Nhà mới bên kia, tạm thời đừng để thẩm ấy đi qua.”
Cố Tiểu Khê vẫn liên tục gật đầu, Cố Vân Đông nghĩ vẫn là chờ Thường Nha nha tỉnh lại rồi nói sau.
Ba người để hắn ở đây chăm sóc người, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vừa mới đi ra cửa, đã nhìn thấy Đồng Thủy Đào ôm đứa nhỏ đi tới.
Đứa nhỏ này chính là con trai của Giang thị mới sinh cách đây không lâu, hiện giờ đã gần hai tháng, đặc biệt nhu thuận. Ngày thường cũng không khóc không nháo, khi đói bụng đi ngoài sẽ hừ hừ hai tiếng, rất ít truyền ra tiếng khóc.
Cố Vân Đông đi qua nắm tay thằng bé, tiểu tử kia lập tức nhếch miệng cười rất vui vẻ, thấy vậy tâm tình cô cũng thoải mái hẳn lên.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, nói với Đồng Thủy Đào: "Vừa lúc, mẹ muội vừa mới sinh xong, để bà ấy nói với tiểu thẩm một số chỗ cần chú ý là được.”
Cố Vân Đông thật sự không biết phụ nữ mang thai nên chú ý điều gì, nhưng Giang thị từng có hai đứa con, kinh nghiệm phong phú.
Chỉ là thân thể Thường Nha Nha quả thật không tốt lắm, hiện giờ chẳng những không thể làm việc quá sức, còn cần bồi bổ thêm mới được.
Nghĩ vậy, cô lập tức đi về phía thư phòng, lấy giấy bút ghi chép lại, tính toán ngày khác sẽ đi huyện thành mua chút đồ.
Vừa viết xong, đã nghe được tiếng Thường Nha Nha tỉnh lại.
Cố Vân Đông đi qua xem, nhìn thấy Thường Nha Nha và Cố Tiểu Khê ôm nhau vui mừng mà khóc.
Thường Nha Nha chỉ cảm thấy sự vui sướng trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng, khi còn bé nàng bị bà nội ruột ghét bỏ, sau khi thanh danh hoàn toàn hỏng mất, còn nghĩ tới sau này có thể sẽ phải một mình mình sống qua ngày, không có khả năng thành thân nữa.
Không nghĩ tới, một tai họa, lại để cho nàng gặp được Cố Tiểu Khê.
Trong họa được phúc, tìm được một người chồng thương nàng như vậy. Người Cố gia rất dễ ở chung, sợ nàng một mình bên cạnh không có người thân, còn rất chiếu cố nàng.
Mắt thấy sắp có căn nhà của riêng mình, nhà của mình.
Vốn tưởng rằng hạnh phúc cũng chỉ là như thế, không nghĩ tới, con của bọn họ, nhanh như vậy đã tới rồi.
Thường Nha Nha cảm thấy, tất cả khổ sở mười sáu năm trước phải chịu đựng, lại có thể đổi lấy cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, thật sự đáng giá.
Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc mở miệng: "Mang thai, tâm tình tốt nhất không nên kích động quá lớn, khóc một chút là đủ rồi.”
Cố Tiểu Khê phản ứng lại, vội vàng buông Thường Nha Nha ra, lau nước mắt cho nàng: "Đúng đúng, không khóc, đây là chuyện tốt. Thân thể nàng vốn không tốt, ta sẽ nấu thuốc an thai cho nàng, nàng phải ngoan ngoãn uống. Căn nhà mới ở đằng kia không cần đi nữa, có ta ở đây, chắc chắn không có vấn đề.”
Thường Nha Nha nhu thuận gật đầu.
Cố Tiểu Khê sờ sờ bụng nàng, lại hưng phấn: "Đúng rồi, còn phải đi viết thư nói cho đại tỷ và đại ca, bọn họ chắc chắn rất cao hứng, nói không chừng còn có thể trở về thôn Vĩnh Phúc.”
Cố Vân Đông nghĩ, Cố đại cô chắc sẽ trở về, cha cô ngược lại sẽ về trễ một chút.
Nhưng...
Nhìn Cố Tiểu Khê ngốc nghếch, Cố Vân Đông chỉ có thể nhắc nhở hắn: "Tiểu thúc, có phải thúc còn quên một chuyện khác không?”
Cố Tiểu Khê giật mình, quên chuyện gì rồi?
Hắn cúi đầu suy nghĩ, dặn dò Thường Nha Nha nghỉ ngơi thật tốt dưỡng thai, nói cho đại tỷ đại ca tin tức tốt, quay đầu còn phải hỏi Thanh Viễn cái gì có thể ăn, lại hỏi Giang thị những điểm cần chú ý khác.
Ngoài những điểm này, còn gì nữa?
Hắn ngẩng đầu, đặc biệt mờ mịt nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cười ha ha, cho nên vợ mang thai thúc cũng ngốc luôn đúng không?
Cô thở dài, nói: "Về việc bày tiệc rượu của hai người”
Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha đều sửng sốt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu hồi.
Bày tiệc rượu ??
Đúng đúng đúng, bày tiệc rượu! !
Thường Nha Nha có thai, vậy thì không thể đợi đến cuối tháng tám mới bày tiệc rượu nữa.
Nếu đợi đến cuối tháng tám, bụng Thường Nha Nha đã lớn, đến lúc đó lại bị đồn nhảm nhí không đáng có.
Cố Tiểu Khê cũng không cố chấp, vội vàng gật đầu: "Vậy thì bày tiệc rượu trước đi, vậy, trong tháng này luôn, ta đi chọn một ngày tốt.”
Nói xong hắn đứng dậy, đứng được một nửa lại ngồi xổm trở về: "Nhưng, nhưng đồ đạc còn chưa chuẩn bị tốt, áo cưới còn..."
Thường Nha Nha cầm tay hắn, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa: "Không sao, người chúng ta quen biết ở chỗ này vốn không nhiều lắm, mời hai ba bàn là được. Áo cưới vẫn kịp, kỳ thật ta đã may xong một nửa.”
Thường Nha Nha biết may vá, tuy rằng không tốt như Thẩm Tư Điềm, nhưng áo cưới vẫn do chính nàng làm.
Từ ngày đầu tiên quyết định bày tiệc rượu, nàng đã vui mừng bắt đầu may.
Cố Tiểu Khê liên tục gật đầu, nàng ấy nói gì cũng đáp ứng.
Cố Vân Đông thấy bọn họ đã thương lượng xong, cũng không có vấn đề gì lớn.
Kế tiếp, chính là quyết định ngày hai người thành thân. Cũng không xa, nửa tháng sau.
Cố Vân Đông viết thư nói mấy người Trần Tiến Bảo chuyển đến phủ thành cho đại cô và cha mẹ, quả nhiên, ngày hôm sau Cố Đại Phượng đã xách hành lý theo đội ngũ vận chuyển hàng hóa cấp tốc trở về.
Cố Đại Giang vẫn chưa trở về, đợi đến mấy ngày trước khi bọn họ thành thân trở về cũng không muộn.
Cố Đại Phượng vừa tới, lập tức dặn dò Cố Tiểu Khê: "Để mấy người Tiểu Cao xây nhà của đệ trước, phòng này cũng đã dựng lên hơn phân nửa, nửa tháng sau chỉ tập trung xây nhà cho đệ, trước khi các người thành thân chắc chắn có thể vào ở.”
Vốn nhà Cố Tiểu Khê và Cố Đại Phượng cùng nhau xây dựng, hai nhà đều đã xây được một nửa.
Đầu năm nay cũng không có cái gì gọi là giáp thuyên, đắp xong phơi nắng hai ngày là có thể ở, như tháng năm tháng sáu hiện giờ, mặt trời cũng đã rất mạnh, vấn đề không lớn.
Nhưng Thường Nha Nha có thai, đương nhiên vẫn nên ở Cố gia mới tốt.
Ngôi nhà mới của bọn họ, cũng đến ngày thành thân ở một chút là được.
Cố Tiểu Khê nghe xong lập tức đáp ứng, quay đầu lại cùng Tiểu Cao xây nhà.
Mười người cùng nhau động thủ, căn nhà cũng không quá lớn, không đến mấy ngày là có thể lên dầm.
Sau hai ngày phơi nắng, đã đến lúc bố trí phòng mới.
Vừa lúc, thân thể Thường Nha Nha cũng tốt hơn một chút, nên tính cùng Cố Vân Đông đi huyện thành mua đồ.
Dù sao cũng là nàng thành thân, có vài thứ cần tự mình đi xem.
Cố Vân Đông đưa nàng ấy và Cố Đại Phượng đi huyện thành, cô và Thường Nha Nha đều không hiểu lắm, rất nhiều thứ cần Cố Đại Phượng lo liệu.
Chỉ là khi mua sẽ hỏi ý kiến của hai người, để xem thích những món nào.
Đi dạo hơn nửa vòng, Cố Vân Đông lo lắng Thường Nha nha mệt mỏi, nên muốn tìm quán trà nghỉ ngơi một chút.
Không nghĩ tới vừa mới để Cố Đại Phượng và Thường Nha Nha lên xe ngựa, khóe mắt cô lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen mắt.