Chương 598: Vụng trộm?
Con ngươi Cố Vân Đông híp lại, nhìn về phía Đồng Thủy Đào bên cạnh nói: "Muội dẫn đại cô và tiểu thẩm ta đến quán trà nghỉ ngơi trước, gọi chút đồ ăn, ta sẽ trở về ngay.”
Nói xong, cô yên lặng đuổi theo bóng người kia.
Chờ Cố Đại Phượng và Thường Nha Nha thò đầu ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô.
Cố Vân Đông nhìn thấy Trương Kiều, nếu là trước kia, cũng không thèm để ý đến sự xuất hiện của Trương Kiều.
Nhưng Trương gia không từ hôn còn muốn ném nước bẩn lên người cô khiến cô ghê tởm, cho nên vẫn nên để Trương Kiều và Liễu Duy mau chóng hủy hôn đi.
Cũng không biết Trương Kiều muốn đi đâu, ngay cả nha hoàn bên người cũng không mang theo.
Cố Vân Đông nhướng mày, nếu đi làm chuyện không thể để người khác nhìn thấy, nói không chừng vừa vặn cho cô nắm được chứng cớ để cho nàng ta và Liễu gia từ hôn thì sao?
Vừa nghĩ đến đó đã thấy có chút hưng phấn.
Cố Vân Đông suy đoán mà tim đập thình thịch, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau Trương Kiều.
Trương Kiều cũng không phát hiện, ngoại trừ bên người không có nha hoàn đi theo ra, ngược lại bộ dáng rất trấn định.
Không bao lâu, Trương Kiều đã ngừng lại, đi vào một tửu lâu.
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn, đây không phải là... Tửu lâu Cẩm Tú sao?
Trương Kiều vừa đi vào, Cố Vân Đông cũng đi theo.
Chưởng quầy tửu lâu đặc biệt quen thuộc với cô, thấy cô tới lập tức muốn chào hỏi.
Cố Vân Đông giơ tay lên, nhẹ nhàng đè xuống.
Chưởng quỹ lập tức hiểu ý, nhỏ giọng hỏi: "Cố cô nương tới đây có việc?”
“Vị cô nương vừa rồi, đi đâu rồi?” Cố Vân Đông nhìn trái nhìn trái nhìn phải, không thấy Trương Kiều, chắc là không ở trong đại sảnh dưới lầu.
Quả nhiên, chưởng quỹ chỉ chỉ lên lầu, nói: "Ở sương phòng số hai.”
Số hai à, đáng tiếc, không phải gian sương phòng lần trước có thể nghe lén tiếng nói chuyện.
Cố Vân Đông trong lòng thầm thở dài, nhìn lên lầu, tiếp tục hỏi chưởng quỹ: "Sương phòng kia có người không?”
“Có, Trương thiếu gia cũng ở bên trong.”
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, Trương Hào cũng ở đây?? Được, đây là vụng trộm trong tửu lâu của vị hôn phu tương lai, có phải quá không để người ta vào mắt không? Thật sự quá ghê tởm.
Chưởng quầy thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng lập tức có chút bất an, nhỏ giọng hỏi: "Cố cô nương, có vấn đề gì sao?”
Cố Vân Đông khoát tay áo, "Không có, ta lên xem một chút.”
Chưởng quỹ muốn nói lại thôi, vẻ mặt này của Cố cô nương, chẳng lẽ lại muốn nghe lén người khác nói chuyện sao?
Ai, một cô gái tốt, làm thế nào có thể có loại sở thích này?
Hắn vẫn là tìm cơ hội nói chuyện với đông gia mới được, bảo hắn khuyên nhủ Cố cô nương. Nếu không tương lai nàng có tật xấu yêu thích nghe lén người khác nói chuyện ở tửu lâu Cẩm Tú, vậy bọn họ cũng không cần làm ăn r a.
Cố Vân Đông đã lên lầu, đứng ở đầu cầu thang, nhíu mày nhìn về phía sương phòng số hai.
Phải làm gì đây? Cũng không biết bên trong đang làm những gì.
Nếu lúc này ôm nhau làm chút chuyện phi lễ không coi thường thì tốt rồi, như vậy đẩy cửa trực tiếp bắt gian ở đây.
Cố Vân Đông đi hai bước ở cửa cầu thang, nhìn thấy tiểu nhị bưng thức ăn lên, thiếu chút nữa muốn đưa tay ngăn lại.
Nhưng nghĩ lại, hai huynh muội Trương Hào đều đã gặp qua nàng, cho dù mình ăn mặc như tiểu nhị thì cũng thoáng cái sẽ bị nhận ra.
Cô không thể vào, thì sẽ không thể đặt bút ghi âm.
Bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhị của cửa hàng đẩy cửa sương phòng ra, bưng thức ăn vào, lại trực tiếp đi ra, đóng cửa lại, xuống lầu.
Nhưng vừa rồi một lát, Cố Vân Đông nhìn vào trong sương phòng, ngược lại không thấy hành động của hai người có cái gì dị thường.
Cố Vân Đông thầm cảm thấy đáng tiếc, lông mày nhíu chặt.
Nhưng mà, ngay khi cô sắp không khống chế được mà leo lên nóc nhà nghe lén nhìn trộm, cửa sương phòng số 2 lại mở ra??
Cố Vân Đông lập tức xoay người, trốn sau cột.
Quả nhiên, Trương Hào và Trương Kiều đồng thời đi ra. Trương Kiều kiêu ngạo mở miệng: "Đại ca, huynh đừng tưởng rằng mời muội ăn một bữa cơm là coi như bồi tội, vậy vẫn không đủ."
“Được được được, chờ sau khi trở về, đại ca lại tặng muội một phần lễ, được không?”
Trương Kiều hừ lạnh một tiếng: "Như vậy còn được.”
Hai người nói xong, một trước một sau đi xuống lầu.
Cố Vân Đông nheo mắt, lần trước không chú ý, hiện giờ sau khi biết bọn họ có quan hệ này, lại nhìn hành động của hai người, thật sự không chỉ là sự thân mật giữa hai huynh muội, hành vi cử chỉ nhiều hơn vài phần ái muội.
Vấn đề là, các ngươi thân mật thì cứ thân mật đi, còn phải chạy đến tửu lâu Cẩm Tú, muốn làm người khác buồn nôn sao?
Trơ mắt nhìn hai huynh muội rời khỏi tửu lâu, Cố Vân Đông mới do dự một lát, tiến vào sương phòng số hai.
Vừa đi vào, đập vào mắt chính là bàn thức ăn chưa từng được động vào.
Cũng đúng, đồ ăn vừa dọn lên không bao lâu bọn họ đã đi ra.
Điều này khá kỳ lạ, nếu đã gọi đồ ăn, sao lại không ăn, có nghĩ là gì?
Chẳng lẽ chỉ đến tửu lâu nói chuyện? Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể nói được vài câu.
Thật kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Cố Vân Đông nhìn lướt qua những món ăn trên bàn, không nhìn ra cái gì.
Cô lại nhìn quanh cả sương phòng, cũng không có gì dị thường, sương phòng rất bình thường.
Cố Vân Đông đang quan sát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cô theo bản năng muốn trốn đi, nhưng nhìn quanh một vòng không phát hiện ra nơi nào có thể ẩn thân.
Cuối cùng trực tiếp khom người chui vào dưới gầm bàn, lật khăn trải bàn xuống.
Vừa mới buông xuống, cô lại ảo não phỉ nhổ mình, trốn đi làm cái gì? Hai huynh muội Trương gia kia cũng không có khả năng quay lại, có gì phải sợ.
Quả nhiên, tiếng bước chân rất nhanh đã vào cửa.
Ngay sau đó, truyền đến giọng nói hoài nghi của tiểu nhị: "Một bàn thức ăn mà ko ăn miếng nào, thật sự quá lãng phí."
Vừa nói xong, có một tiểu nhị khác tiến vào, cười hì hì: "Có quan hệ gì, bọn họ không ăn càng tốt, cho chúng ta ăn. Ngươi nhìn con gà này xem, cả một con cũng chưa từng động qua. Chúng ta mỗi người một nửa, buổi tối còn có thể mang về nhà, hâm nóng lên cho người già trẻ nhỏ trong nhà nếm thử."
“Cũng đúng."
Cố Vân Đông trốn dưới gầm bàn… cô nên đi ra ngoài hay không đây?
Đi ra ngoài hình như rất xấu hổ, hai tiểu nhị người ta vừa thương lượng xong mang thức ăn thừa về nhà, lại không nghĩ tới sẽ bị cô nghe được.
Mà cô lại bị người ta nhìn thấy chui vào gầm bàn?
Nếu bị Liễu Duy biết, không chê cười chết cô sao?
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông bình tĩnh ngồi xổm dưới gầm bàn, tính chờ hai người thu dọn xong rời đi, mới đi ra.
Tốc độ của hai người rất nhanh, mỗi người một cái khay đã bưng hết đồ ăn ra ngoài.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, chờ bọn họ đi ra cửa, vừa định đi ra, không nghĩ tới ở cửa lại truyền đến tiếng nói.
"Ngươi mang cho ta một ấm trà." Người ngoài cửa hình như muốn vào sương phòng này, đang đứng ở cửa nói với tiểu nhị vừa đi ra ngoài.
Tiểu nhị kia vội vàng gật đầu: "Khách nhân chờ một chút, lát nữa thay khăn trải bàn xong sẽ đưa trad cho ngài."
Cố Vân Đông giật thót, mẹ nó, ngươi còn muốn thay khăn trải bàn, vậy chẳng phải ta sẽ bại lộ sao??