Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600. Những Thứ Trong Hầm Rượu

Chương 600. Những thứ trong hầm rượu Chương 600. Những thứ trong hầm rượu

Chương 600: Những thứ trong hầm rượu

Cũng may không bao lâu sau, hai người kia đều đi ra.

Cố Vân Đông vội vàng trốn sang một bên, cúi đầu chờ hai người bọn họ rời đi.

Hai người này vừa đi, Cố Vân Đông lập tức nhìn chằm chằm cửa viện kia.

Do dự một lát, vẫn lại kiểm tra.

Cửa đã khóa lại, Cố Vân Đông liếc mắt một cái, vẫn phải trèo tường.

Cô đi vòng quanh nửa vòng, tìm được một góc không có người ra vào, nhấc chân nhảy vào.

Trong viện rất yên tĩnh, không trồng hoa trồng rau, không nuôi bất kỳ gà vịt nào, sạch sẽ.

Cố Vân Đông đi vào bên trong, vào nhà chính, ngược lại có thêm một tia nhân khí.

Trên bàn trước mặt, bày bầu rượu và túi giấy vừa rồi người đàn ông kia mang tới, trên bàn còn có một chén trà.

Toàn bộ căn nhà, không có nhiều đồ đạc.

Cố Vân Đông xem xong nhà chính, lại đi sương phòng bên trai, trong sương phòng ngoại trừ giường và tủ ra, còn có hai cái rương, trừ cái đó ra cũng không có gì đặc biệt.

Sương phòng bên phải cũng như thế, chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt của phụ nhân kia.

Cố Vân Đông lại đi vào phòng bếp, phòng bếp có vẻ như đã nấu cơm, trên bàn còn bày hai món ăn, nhưng đã nguội lạnh.

Đi một vòng, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng người đó vào làm gì? Bầu rượu và túi giấy hắn mang tới cũng chưa từng mở ra, trong thời gian ngắn ngủi này, cũng không đủ để thân thiết với người phụ nữ kia.

Hắn tới đây nhất định là có mục đích gì đó.

Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến bộ dạng lúc trước hắn ở tửu lâu Cẩm Tú, chỉ kêu một ấm trà, ngay cả đồ ăn cũng không gọi.

Kết quả hắn chỉ đến để lấy tờ giấy kia mà thôi, lấy được lập tức rời đi.

Nơi này chắc cũng giống như vậy, có lẽ cũng vì lấy cái gì đó.

Tầm mắt Cố Vân Đông lại xoay quanh phòng bếp, cuối cùng, rơi vào trên tủ.

Cô mở tủ, chỉ thấy một vài cái bát đũa.

Tuy nhiên, khi cô đang đóng tủ lại đột nhiên tìm thấy một vách ngăn trên mặt đất bên cạnh tủ.

Đây là... Hầm rượu?

Con ngươi Cố Vân Đông sáng lên, ngồi xổm xuống mở cửa hầm, dò xét bên trong, sau khi xác định không nguy hiểm, liền đi xuống phía dưới.

Đi xuống, cô mở to hai mắt.

Hầm này rất lớn, còn lớn hơn hai gian sương phòng phía trên cộng lại.

Mà giờ phút này trong hầm rượu, ních đầy đồ đạc.

Cố Vân Đông tiến lên, đưa tay mở một cái túi trong đó.

"Gạo? "

Cô lại mở một túi khác: “Bột mì?"

Tuy rằng không phải loại mì gạo đặc biệt tốt, nhưng những thứ này đều là lương thực, lương thực đứng đắn.

Một hầm lớn như vậy, cũng không ít đâu.

Cố Vân Đông mím môi, nhìn về phía mười cái rương lớn bên cạnh.

Mở một trong số họ ra, cô đột nhiên hít một hơi thật sâu.

"Bạc..."

Có gạo có bột có bạc, lại đặt ở trong hầm, còn thần bí lén lút như thế, không có quỷ mới lạ.

Hơn nữa còn liên quan đến Đào gia, chuyện kia nói không chừng sẽ có phát triển lớn.

Cố Vân Đông vội vàng đậy rương, lại cột lại túi lương thực, lập tức đi đến cửa hầm.

Không nghĩ tới vừa mới lên cầu thang, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa còn rất gần, trực tiếp đến cửa phòng bếp.

Sắc mặt Cố Vân Đông đại biến, hiện tại muốn rời khỏi nơi này đã không có khả năng.

Quyết định nhanh chóng, Cố Vân Đông quay trở lại.

Cô đi tới trước một cái rương lớn gần tường, mở ra thu hết bạc bên trong vào không gian, rồi chui vào.

Rương vừa được đóng lại, cửa hầm cũng được kéo ra.

Sau đó, có tiếng bước chân truyền đến.

Cố Vân Đông vụng trộm lưu lại một khe hở nhỏ, muốn nhìn người bên ngoài.

Đáng tiếc, vị trí này không tốt lắm, hoàn toàn không nhìn thấy gì, cũng may có thể nghe được âm thanh.

Có hai người tới, một trong số đó chính là người đàn ông trung niên kia, người phụ nữ lúc trước lại không có ở đây.

"Mọi thứ đều ở đây, ngài nhìn xem." Người đàn ông trung niên nhân nói ra, còn có chút lấy lòng.

Rất nhanh, một giọng nói trầm thấp khác vang lên: "Đồ hơi thiếu một chút."

Giọng này không phải là của Đào lão gia.

Người đàn ông trung niên giải thích: "Gần đây bởi vì chuyện ghép mủ đậu bò, huyện thành quản lý đặc biệt nghiêm, có thể lấy được những thứ này đã không tệ rồi. Ngài yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn."

“Được."

Người đàn ông trung niên thấy hắn không nói gì nữa, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy lúc nào ngài chuyển đi?"

“Chuyển ngay bây giờ, chuyển một phần trước.” Người nọ nói xong, mở túi vải bắt đầu kiểm tra.

Cố Vân Đông thấy hắn tới gần, trái tim căng thẳng, cũng không dám lưu lại khe hở, chỉ co mình ở trong rương.

Chỉ là, câu nói lúc nãy cô nghe được, lại làm cho người ta có chút lo lắng.

Chuyển một phần trước? Mong là không chuyển rương của cô.

Người đàn ông trung niên nói: "Được, vậy ta đi trước, bên này giao cho ngài."

"Ngươi ra ngoài dặn dò người bên ngoài một chút, bảo người ta đánh xe ra cửa sau."

“Vâng."

Lời nói phía sau Cố Vân Đông nghe không rõ lắm, cũng không biết hai người bên ngoài đã rời đi hay chưa.

Cô chỉ có thể ở trong rương yên lặng chờ đợi.

Chỉ là rương đóng kín, đợi lâu bắt đầu thiếu oxy, làm cho cô không thở nổi.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô không nhịn được mà mở rương ra.

Cố Vân Đông nhíu mày, nhắm mắt tìm kiếm trong không gian của mình.

Lục lọi một hồi lâu, nhìn thấy túi oxy đặt trong góc, lập tức vui vẻ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước khi cô tích trữ dược phẩm, cái gì cũng ném vào trong không gian.

Túi oxy bình oxy di động dùng để ứng phó với phản ứng cao nguyên cũng có không ít, lúc này cuối cùng cũng dùng được.

Cố Vân Đông hơi thở ra một hơi, buộc túi oxy lại.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến động tĩnh lớn, hình như có vài người tới.

Cố Vân Đông nhíu mày, có người đang khiêng đồ đạc? Xem ra thật sự chuẩn bị chuyển mấy thứ này ra ngoài.

Cô suy nghĩ một chút, lấy ra một chút bạc lúc trước cho vào trong không gian.

Chẳng may bọn họ chuyển đến cái rương này của mình, phát hiện quá nhẹ sẽ nghi ngờ.

Tuy nhiên, thực sự sợ cái gì cái đó đến.

Cố Vân Đông rất nhanh đã phát hiện hai cái rương chắn ở phía trước đều bị chuyển đi, ngay sau đó có người nhấc tới cái rương lớn này của cô.

Cố Vân Đông quả thực muốn khóc.

Cảm giác dưới thân đột nhiên nhẹ nhàng, cô biết, cái rương này của mình bị người ta chuyển ra ngoài.

Cố Vân Đông không dám nhúc nhích, sợ người đó không cẩn thận làm rương rơi.

Cô cảm nhận được động tĩnh lên cầu thang, chắc đã ra khỏi hầm.

Cuối cùng, hai người đột nhiên nhấc lên, cho rương lên xe.

Bình Luận (0)
Comment