Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 601 - Chương 601. Ngủ Ngon

Chương 601. Ngủ Ngon Chương 601. Ngủ Ngon

Chương 601: Ngủ Ngon

Đầu Cố Vân Đông bị đụng một cái, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chắc đã ra đến bên ngoài, không biết có người nào canh giữ không.

Cố Vân Đông thật sự không nhịn được, vẫn lặng lẽ đẩy cái rương lên, lộ ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.

Điều làm cho cô thở phào nhẹ nhõm là chiếc rương này được đặt bên trong xe ngựa.

Mà trong xe ngựa, không có ai.

Cố Vân Đông thở ra một hơi, đẩy nắp ra lớn hơn.

Nhưng lại nghe được bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng nói chuyện: "Còn bao nhiêu?"

Cố Vân Đông cả kinh, lại đậy nắp lại.

Giọng này, chính là giọng nam nhân vừa nói chuyện với người đàn ông trung niên kia.

Cô xem như hiểu rõ, nếu không muốn bị bại lộ, không thể đi ra ngoài vào lúc này.

Nhưng cô không biết những thứ này vận chuyển đến đâu, chẳng may...

Cố Vân Đông giãy dụa một lát, cuối cùng vẫn quyết định không đánh rắn động cỏ.

Cô lấy ra một gói bột thuốc từ trong không gian, bột thuốc này là Thiệu Thanh Viễn nghiên cứu, có tác dụng an thần lưu hương.

Mùi thơm không nặng, rất nhẹ nhàng, nhưng đủ để Đại Hắc trong nhà ngửi thấy.

Cố Vân Đông đẩy nắp ra một chút, nghiêng tai lắng nghe, tiếng nói chuyện ở bên trái, cô mở gói thuốc ra, rắc bột thuốc ra ngoài từ cửa sổ bên phải.

Sau khi rắc một gói, lại rắc một ít ở góc xe.

Vừa mới thu tay lại, đã nghe người bên ngoài nói: "Sao lại có mùi thơm?"

Cố Vân Đông giật thót, mẹ nó, vì sao hắn không bị viêm mũi? Mùi hương nhạt như vậy, còn có thể ngửi thấy?

Cũng may rất nhanh có một giọng nói khác vang lên: "Chắc là mùi dược liệu từ bên trong phát ra."

“Ừ." Người nọ gật đầu, không nói gì nữa.

Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, đóng rương lại, buộc lại túi oxy.

Dược liệu a... Cái này cô còn chưa kịp nhìn thấy.

Rất nhanh, cô cảm giác được xe ngựa động đậy, hình như đã bắt đầu lên đường.

Cố Vân Đông đoán chừng đám người này có thể giả thành thương hộ để ra khỏi cửa thành, lương thực vàng bạc trong hầm cũng không thể vận chuyển hết.

Tiếc là cô không nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể núp trong rương, ôm túi oxy, xe ngựa lảo đảo đi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Vân Đông có thể cảm nhận được tốc độ đột nhiên tăng nhanh, chắc là đã ra khỏi thành.

Cô có chút lo lắng, cũng may trên xe hàng hóa nhiều, nhanh hơn nữa cũng không nhanh được bao nhiêu.

Đi hồi lâu, Cố Vân Đông thấy đói bụng.

Cô ăn một ít thức ăn, nước uống từ không gian, , sau đó tiếp tục lắc lư đi về phía trước.

Giữa chừng xe ngựa chưa từng dừng lại, Cố Vân Đông im lặng một đường cũng ý thức được, bên trong xe ngựa này chắc là không có người, chỉ hai người đánh xe mà thôi.

Bởi vậy thỉnh thoảng cô vẫn mở nắp một chút để thoáng khí, thuận tiện rắc chút bột thuốc.

Cái rương này của cô được chuyển ra sau cùng, cho nên được chất ở trên một cái rương khác, nên mở nắp ra cũng không phiền toái.

Chỉ là không thể duỗi người, thắt lưng đau nhức rất khó chịu.

Dần dần, bầu trời bắt đầu tối.

Cố Vân Đông nhíu mày, xe ngựa này sao còn chưa ngừng vậy?

Vừa nghĩ như vậy, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại.

Cố Vân Đông vội vàng đóng rương lại, chỉ để một khe hở nhỏ.

Mơ hồ nghe được người bên ngoài nói: "Trước tiên ăn chút gì đó, đêm nay ở đây ngủ một đêm, mọi người thay phiên nhau canh gác."

Cố Vân Đông vui vẻ, ngủ một đêm tốt nha.

Rất nhanh, có người lên xe ngựa lấy nồi chén và đồ ăn.

Cố Vân Đông rụt vào trong rương không nhúc nhích, chờ bên ngoài không còn động tĩnh nữa, mới lặng yên mở ra một khe hở.

Bên ngoài ồn ào một hồi, không bao lâu đã an tĩnh lại.

Cố Vân Đông mơ hồ nghe được có người phân phó: "Đêm nay hai người gác đêm, chú ý một chút, đừng ngủ."

“Dạ." Có hai bóng người đáp ứng.

Không bao lâu, bên ngoài đã triệt để yên tĩnh lại.

Cố Vân Đông hơi thở ra một hơi, lại cẩn thận nghe một hồi, lúc này mới mở nắp rương ra, lặng lẽ vén lên một góc rèm cửa xe ngựa, nhìn ra bên ngoài.

Cố Vân Đông nhìn đống lửa cách đó không xa.

Đám người này đều là đại nam nhân, trực tiếp trải một ít cỏ ở bên cạnh đống lửa, rồi nằm ở phía trên ngủ.

Người cũng không nhiều, đại khái khoảng năm người, lúc này đã ngáy vang trời, ngủ rất sâu.

Cách đó không xa còn có hai người, chắc là người gác đêm nay.

Làm cho Cố Vân Đông cảm thấy phiền toái chính là, hai người này luôn đi tới đi lui bên cạnh các xe.

Lúc này cô cũng thấy rõ ràng, ngoại trừ chiếc xe ngựa cô đang ở ra, còn có một chiếc xe ngựa khác, còn lại là ba chiếc xe ba gác, phía trên chất đầy lương thực và dược liệu.

Cô buông tay ra, quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên phải.

Mặt này ngược lại tối hơn, cách đó không xa là cánh rừng, cành cây dưới gió thổi bóng dáng đung đưa, còn có vài phần dọa người.

Sau khi xem xong, Cố Vân Đông thu hồi tầm mắt, nhíu mày suy tư.

Cô muốn đi ra ngoài, tốt xấu gì cũng phải hạ dược hai người này mới được, ít nhất là một người.

Cố Vân Đông ở trong xe ngựa suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách gì.

Ngay khi cô thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói: "Bụng có chút đói, trên xe còn có thịt khô, ta lấy xuống, hai chúng ta cùng ăn?"

“Thịt khô rất tanh, ta không thích ăn, ngươi ăn một mình đi."

Cố Vân Đông lập tức lên tinh thần, con ngươi đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi vào đống ăn nước uống bên trong xe ngựa.

Đồ ăn của bọn hắn phần lớn đều để trên chiếc xe ngựa này, lúc trước lấy ra một phần, còn một phần vẫn ở chỗ này.

Cô nhìn thấy thịt dê khô, lập tức lấy thuốc nhuận tràng từ trong không gian ra, trực tiếp rắc một chút lên trên.

Sau đó nhanh chóng co người, đậy nắp lại.

Vừa mới đậy nắp, rèm xe ngựa đã bị mở ra, một người đàn ông cầm hai khối thịt dê khô đi ra ngoài.

Cũng may trời tối, người này không chú ý thịt dê khô đã bị rắc bột phấn, cầm lên ăn.

Cố Vân Đông thở ra một hơi.

Bên ngoài còn có tiếng nói chuyện: "Ngươi thật sự không ăn sao? Thứ này không dễ làm, đã thành thịt khô, cũng không có mùi gì."

“Ngươi ăn đi, ta đi xung quanh nhìn xem.”

Cố Vân Đông yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, người nọ nói: "Đau bụng quá, ta đi bên kia giải quyết một chút, bên này ngươi nhìn trước."

“Có phải ăn đồ hỏng rồi không?"

“Chắc là vậy, ôi chao, không nhịn được, ta đi vào trong rừng trước."

Người còn lại lắc đầu, để thịt dê khô vào trong xe ngựa, tiếp tục trực đêm.

Bình Luận (0)
Comment