Chương 602: Thiệu Thanh Viễn Đến
Cố Vân Đông nhân cơ hội này, lặng lẽ từ trong rương bò ra.
Cô lau sạch bột nhuận tràng vừa mới rơi xuống trong góc rương, lại thu miếng thịt dê khô dính bột phấn ở trên vào trong không gian. Lúc này mới cẩn thận kéo một góc rèm xe.
Tầm mắt của cô dừng trên người đàn ông đang trực đêm kia, đợi đến khi hắn đưa lưng về phía mình, tầm mắt bị cản trở, liền linh hoạt nhảy xuống xe ngựa.
Người nọ lập tức quay đầu lại, Cố Vân Đông vội vàng cúi người xuống, chậm rãi đi về phía sau.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, Cố Vân Đông hơi thở phào nhẹ nhõm, đi về phía xe ba gác phía trước, rồi nhân cơ hội vọt vào trong rừng.
Cô biết trong rừng còn có một người, nên dứt khoát đi theo hướng ngược lại.
Cho đến khi rời khỏi khu vực này, cuối cùng Cố Vân Đông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô bắt đầu đi ngược về phía đường trở về, kéo dài một khoảng cách rất dài mới dừng lại.
Nếu đã đến nơi này, Cố Vân Đông vẫn muốn biết rõ mục đích của bọn hắn.
Nếu không thì chịu tội vô ích rồi.
Cố Vân Đông tìm một tảng đá ngồi xuống, ăn chút gì đó rồi uống chút nước, cuối cùng người cũng thoải mái.
Cũng không biết ở nhà thế nào rồi, đại cô tiểu thúc nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng có Thiệu đại ca ở đây, chắc huynh ấy sẽ trấn an bọn họ.
Nhưng mà cô không biết chính là, lúc này Thiệu Thanh Viễn đang cưỡi ngựa vội vàng chạy tới bên này.
Phía trước con ngựa, còn có Đại Hắc vừa hít mũi vừa chạy về phía trước.
Đại Hắc nhanh nhạy, lại có nhân tính, nhưng nó rốt cuộc cũng bị thương, chân đi không tiện.
Cho nên sau khi chạy qua một đoạn đường, Thiệu Thanh Viễn lại ôm nó lên lưng ngựa.
Hắn xuất phát cũng không muộn, sau khi đuổi theo một đường như vậy, ngược lại khoảng cách càng ngày càng gần.
Cố Vân Đông rất nhanh đã nghe được tiếng vó ngựa, tuy rằng nhẹ, nhưng trong đêm yên tĩnh này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Cô ngay lập tức đứng dậy chạy vào bụi cỏ phía sau để trốn.
Cũng không biết có phải là đồng bọn của đám người phía trước hay không.
Mới nghĩ như vậy, tiếng vó ngựa đã càng gần.
Sau đó, cách không xa, ngựa đột nhiên dừng lại.
Tay Cố Vân Đông hơi kéo chặt, nỏ tiễn trong tay cũng đã chuẩn bị xong.
Thiệu Thanh Viễn trên lưng ngựa, lại chỉ nhìn thấy bụi cỏ khẽ động, động tĩnh kia giống như có người mai phục ở đó.
Hắn lập tức lấy cung tên sau lưng, kéo cung cài tên, nhắm ngay vào.
"Đi ra ngoài." Hắn lạnh lùng nói.
Cố Vân Đông ở trong bụi cỏ lại sửng sốt, lập tức thu nỏ tiễn lại, vui mừng đứng dậy: "Thiệu đại ca."
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn trong nháy mắt nhếch lên, buông cung tên xuống, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, sải bước chạy về phía cô.
"Vân Đông, muội có sao không?"
Thiệu Thanh Viễn khẩn trương kéo tay cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại cẩn thận nhìn một chút, sau khi xác định không bị thương, một tay ôm người vào trong ngực.
Cố Vân Đông duỗi tay ra, cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
"Muội không sao, tốt lắm."
Tim Thiệu Thanh Viễn đập đến phát hoảng, vào giây phút nhìn thấy cô, rốt cuộc cũng ổn định lại.
Hắn nhịn không được, đưa tay vỗ mông cô một cái, nhíu mày nói: "Sao lại một mình mạo hiểm? Muội không thể quay lại nói với huynh trước sao? Muội muốn làm cái gì đi đâu, ta đều sẽ làm cùng muội, một mình muội nếu gặp phải nguy hiểm, ta hối hận cũng không kịp."
Cố Vân Đông không được tự nhiên vặn vẹo một chút, ngẩng đầu hừ nhẹ một tiếng: "Muội không muốn mạo hiểm. Đây không phải là, tình huống phức tạp, muội không tìm thấy cơ hội để thoát ra."
Lúc nhìn thấy đồ trong hầm, cô đã nghĩ sẽ tìm Tần Văn Tranh, sau đó mặc kệ chuyện này. Nhưng đã không kịp, bị khiêng lên xe đi đến nơi này.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, thấy hắn vẫn còn sợ hãi, trong lòng có chút áy náy.
Cô sờ sờ mặt hắn: "Thực xin lỗi, sau này muội chắc chắn sẽ tìm huynh thương lượng trước, sẽ không để cho huynh phải lo lắng."
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, thầm thở dài một hơi, đem đầu cô đè lên ngực, khàn khàn mở miệng: "Lại có lần sau, cấm túc nửa năm."
"..." Cấm túc? Quá tàn nhẫn.
Cố Vân Đông bĩu môi, vừa định phản bác, Thiệu Thanh Viễn đã cắn khóe miệng cô một cái, hừ lạnh: "Nhìn biểu tình của muội hình như còn không phục?" Một bộ dạng 'muội không phục muội có thể nói, nhưng để xem ta có để cho muội há miệng nói không'.
"..." Cố Vân Đông lập tức lắc đầu: "Không có không có."
Thiệu Thanh Viễn nhất thời có chút tiếc nuối, lại có chút không cam lòng cúi đầu hôn cô một cái, dừng một chút, lại hôn một cái nữa.
Thiệu Thanh Viễn còn chưa thỏa mãn, nhưng vạt áo lại bị kéo một chút, bên tai truyền đến thanh âm 'Ô ô'.
Hắn và Cố Vân Đông đồng thời cúi đầu, đã thấy Đại Hắc gầm gừ nhìn hắn.
Cố Vân Đông cười, ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu to của Đại Hắc, hỏi: "Huynh mang theo Đại Hắc tới tìm muội sao?"
“Ừ." Thiệu Thanh Viễn bất mãn liếc Đại Hắc, tên nhóc này cũng không nhìn xem ngày thường là ai dẫn nó lên núi giương oai khắp nơi, thời khắc mấu chốt lại làm phản đồ, đồ không có lương tâm.
"Sau khi Đồng Thủy Đào trở về lập tức tới tìm ta, nói muội đang theo dõi một người đàn ông trung niên, đối phương có thể là người xấu. Ta liền mang theo Đại Hắc đi huyện thành, tìm xung quanh vị trí mà Đồng Thủy Đào nói, tìm được bột phấn muội lưu lại. Sau đó mang theo Truy Phong Cuồng Phong một đường đi theo tới."
Thiệu Thanh Viễn chỉ chỉ hai con ngựa phía sau, hắn không điều khiển xe ngựa, cưỡi ngựa luôn thuận tiện hơn một chút.
"Người đàn ông trung niên đó là ai? Sao hắn ra khỏi thị trấn?"
Cố Vân Đông kéo hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh, biết hắn từ khi nghe được tin tức của mình đã nóng như lửa đốt mà đuổi tới, dọc theo đường đi chắc chắn chưa từng nghỉ ngơi cũng không ăn uống gì.
Vì vậy, cô giả vờ lấy ra một túi vải từ bụi cỏ, đưa bánh bao và túi nước cho hắn.
"Trước tiên ăn chút gì đó, muội chậm rãi nói cho huynh biết. Muội thuận tay lấy từ trong xe ngựa của đám người kia, huynh mau ăn. Đại Hắc cũng ăn."
Cô lại cầm thịt khô đặt ở trước mặt Đại Hắc, nó dùng cằm cọ cọ lòng bàn tay cô, vẻ mặt mỹ mãn.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn đồ ăn trong tay, con ngươi hơi nheo lại.