Chương 603: Mọi Chuyện Đều Ổn
Lấy từ trên xe ngựa của đám người kia sao?
Nhưng người bình thường nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể đem tất cả tinh lực tập trung trên đường chạy, làm sao còn có thể phân ra tinh lực lấy đồ ăn?
Nhiều thứ như vậy, lúc chạy trốn mang theo trên người, rất vướng víu, rất có thể sẽ kéo chân sau bại lộ vị trí của cô ấy.
Thiệu Thanh Viễn biết trên người Cố Vân Đông có bí mật, từ lần trước trên đường áp tiêu bốn vò rượu Đào gia đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện, hắn đã biết.
Nhưng, Vân Đông không muốn nói, hắn coi như không biết đi.
Thiệu Thanh Viễn cười cười, lấy bánh bao còn ấm nhét vào miệng.
Cố Vân Đông hơi cúi đầu, khóe miệng mím chặt, tiếp tục đút cho Đại Hắc ăn.
Chờ Đại Hắc ăn xong, cô mới ngẩng đầu, kể lại chuyện hôm nay mình gặp được Trương Kiều, sau đó lại đụng phải người đàn ông trung niên.
Thiệu Thanh Viễn vừa nghe vừa ăn, sắc mặt lại càng ngày càng nghiêm túc.
Cố Vân Đông nói xong, suy đoán: "Huynh nói xem, Đào gia gần đây vẫn không có động tĩnh gì, có phải là bởi vì Trương gia đang giúp bọn hắn làm việc không?"
“Có khả năng, Tần Văn Tranh phái người nhìn chằm chằm Đào gia, nhưng không nghĩ tới người nên chú ý nhất, là Trương gia, hai người này là một nhóm."
Cố Vân Đông vừa vuốt đầu Đại Hắc, vừa gật đầu: "Hơn nữa trong quá trình điều tra của Liễu bá phụ, Trương gia ngay từ đầu đã muốn kết thông gia với Đào gia, muốn Trương Kiều gả cho Đào Yển. Giờ nghĩ lại cũng thấy có lý, Trương Kiều cùng Trương Hào không rõ ràng, nếu như nàng ta gả cho Đào Yển, vậy Đào Yển sẽ bị thê tử phản bội một lần, bị người ta cắm sừng đi ra ngoài cũng không có mặt mũi, Đào lão gia cũng áp chế hắn được một lần nữa, không phải quá hài lòng sao?"
Đáng tiếc, cũng không biết Đào Yển dùng biện pháp gì, hôn sự này không thành.
Cho nên Trương gia lại đánh chủ ý với Liễu gia, Liễu gia ở kinh thành có bối cảnh, bối cảnh kia còn là tâm phúc của Hoàng đế.
Nếu như tất cả đều do Đào gia ở sau lưng sai khiến, vậy thì rõ ràng rồi.
"Muội nói trong hầm kia có rất nhiều lương thực và dược liệu, còn có bạc?"
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng."
“Có thấy vũ khí không?"
“Cái đó không rõ."
Cố Vân Đông thấy sắc mặt nặng nề của hắn, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Huynh hoài nghi, bọn họ chuẩn bị... Tạo phản?"
Cố Vân Đông thật sự không thể không nghĩ được khác hơn, chỉ có tự mình nuôi quân, mới cần lén lút vận chuyển nhiều lương thảo như vậy.
Xem ra, bọn họ phải đi chuyến này, tìm hiểu rõ rốt cuộc bọn hắn muốn vận chuyển đồ đạc đi đâu.
Đương kim hoàng đế là minh quân, cô tốt xấu gì cũng liên quan rất sâu đến Tần Văn Tranh, ai biết đổi hoàng đế, cô có thể trở thành cái gai trong mắt người khác hay không?
Có một số việc, cô không xen vào cũng không được.
Sau khi thống nhất ý kiến với Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông liền dựa vào hắn tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi trời sáng, hai người dắt ngựa đi theo phía sau. Trước khi Cố Vân Đông rời đi, đã động tay động chân trên xe ngựa, cho nên dựa vào Đại Hắc, một đường truy tung cũng không thành vấn đề.
Cứ như vậy đi theo hai ngày, Đại Hắc thế nhưng lại trực tiếp đi lên núi.
Trên núi?
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, vội vàng đuổi theo.
Một đường này thật sự không dễ đi.
Núi lại càng đi càng sâu, nếu không phải hai người Cố Vân Đông cũng là người thường xuyên chạy vào núi sâu, giờ phút này sợ là sẽ lạc trong này.
Sau một ngày đi, rốt cuộc bọn họ cũng phát hiện ra dấu vết của người phía trước, bọn họ đã đuổi kịp đám người kia.
Đám người kia dừng ở một chỗ hơi bằng phẳng, có người vội vàng chạy tới: "Các ngươi đã trở lại?"
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn qua, sau một khắc sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Tại sao hắn ta lại ở đây?"
Tần Thụ, người này vậy mà lại là Tần Thụ!!
“Hắn không phải đang sống thật tốt ở thôn Tần Nam, một nơi thế ngoại đào nguyên* sao? Sao hắn lại chạy đến đây? Hơn nữa còn, còn trộn lẫn trong đám người này chứ.”
(*Thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách, ở đó dân sống yên lành hạnh phúc.)
Cố Vân Đông nhíu chặt mày, trong ấn tượng của cô, Tần Thụ vẫn là một người nhiệt tình hiếu khách, lấy tất cả lương thực có trong nhà ra để chiêu đãi những người vừa chật vật ra khỏi núi sâu là bọn họ.
Cô cho bạc cậu thiếu niên kia cũng không chịu nhận, sau lại cầm toàn bộ đi mua lương thực vải vóc chia cho chú, thím trong thôn.
Thiếu niên ngay cả huyện thành kia cũng chưa từng đi qua, chỉ cần mang bọn họ đến trấn trên là có thể hưng phấn không chịu nổi, làm sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này??
Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Trước tiên nhìn xem tình hình thế nào đã.”
Cố Vân Đông gật đầu, mím môi nhìn thiếu niên kia.
Tần Thụ đang giúp đỡ dọn đồ đạc, vừa dọn vừa hỏi: “Tôn ca, lần này các ngươi lại mua nhiều lương thực như vậy trở về. Ở đây chúng ta còn có rất nhiều, đã đủ ăn rồi.”
Tôn ca, chính là người dẫn đầu đoàn xe lần này trở về.
Hắn liếc nhìn thiếu niên, mặt không cảm xúc nói: “Bảo ngươi chuyển thì ngươi lo chuyển đi, sao lại nói nhiều như vậy?”
Thiếu niên chợt tắt nụ cười, rụt cổ, “A.” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn chuyển lương thực đi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau, trơ mắt nhìn Tần Thụ khiêng túi vào bên trong.
Không lâu sau lại vội vàng đi ra tiếp tục khiêng túi tiếp theo lên.
Cho đến khi không thấy Tôn ca kia đâu nữa, một người bên cạnh Tần Thụ mới đụng vào hắn một chút, nói: “Ngươi biết rõ tính tình Tôn ca không tốt, còn một hai phải vội vàng tìm hắn nói chuyện làm gì?”
Tần Thụ khiêng túi trên vai, nghe vậy thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ muốn hỏi Tôn ca một chút, lúc nào ta có thể về nhà một chuyến. Ta cũng đã tới đây ba tháng, sao ta lại không thể xuống núi chứ? Ta muốn lần sau lúc Tôn ca xuống núi có thể mang ta theo, tuy rằng trên núi này có thể ăn no mặc ấm, nhưng ngay cả chỗ mua đồ cũng không có.”
Người bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Ngươi còn muốn về nhà?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
Người nọ lại cười một tiếng, lắc đầu, cũng không để ý tới hắn nữa, xoay người rời đi.
Tần Thụ mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, sao còn chưa nói xong mà đã đi rồi?
Vừa nghĩ tới, phía trước có người gọi hắn, hắn vội vàng khiêng túi vải đuổi theo.
Âm thanh nói chuyện của hai người tuy rằng không lớn, nhưng ở đây núi rừng yên tĩnh, vẫn có thể truyền rõ ràng vào tai hai người Cố Vân Đông.
“Dựa vào lời nói của Tần Thụ thì hắn mưới tới đây ba tháng, còn không biết những người này đang làm việc gì?” Cố Vân Đông nhỏ giọng nói, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Lát nữa lén dụ hắn lại đây, hỏi một chút nguyên do.”
Hai người an tĩnh chờ đợi, đồ đạc trên xe đều chuyển vào, Tôn ca kia đang dặn dò hai người kéo xe ngựa xuống núi, sau đó đi vào bên trong.
Tần Thụ là người cuối cùng đi ra, hình như hắn trông coi rừng cây ở đây, đứng cùng một người khác quan sát tình hình xung quanh.
Tần Thụ thành thành thật thật đứng ở đó canh giữ cẩn thận.
Ngược lại người kia ngồi trên tảng đá một hồi lại cụp mắt lấy cớ đau bụng muốn rời đi, sau đó một đi không trở lại.
Nhưng điều này vừa vặn thuận tiện cho hai người Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống tìm một hòn đá nhỏ, sau đó ném lên lưng hắn.
“Ai?”