Chương 604: Bị tẩy não
Tần Thụ lập tức cảnh giác xoay đầu, trong tay hắn cầm một còi trúc canh gác, dường như có thể thổi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn sang, lại thấy hai bóng người quen thuộc, hai mắt lập tức sáng lên, định kêu lên một tiếng.
Cố Vân Đông lập tức giơ ngón trỏ lên, “suỵt” một tiếng.
Tần Thụ ngẩn ra, thấy Cố Vân Đông vẫy vẫy tay với hắn, lúc này mới cười chạy qua.
“Cố tỷ tỷ, sao các ngươi lại tới đây?”
Cố Vân Đông lập tức kéo hắn đi xa vài bước, lúc này mới cau mày nhìn hắn: “Tỷ còn muốn hỏi đệ, tại sao đệ không sống ở thôn Tần Nam mà lại chạy lên núi hả?”
Tần Thụ gãi đầu, thở dài nói: “Đệ muốn ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài như thế nào. Lần trước Cố tỷ tỷ đã nói với đệ rất nhiều thứ nên đệ cũng muốn tận mắt nhìn thấy. Cho nên đệ đã ra ngoài, muốn tìm một công việc, tự mình kiếm tiền, chờ sau khi kiếm được nhiều bạc, đệ sẽ trở về sửa lại con đường ở thôn Tần Nam, như vậy trưởng thôn và mọi người đi lại cũng thuận tiện hơn.”
Cố Vân Đông nhất thời nghẹn lại, nếu sớm biết như vậy thì cô đã không nói nhiều với hắn. Lần này thì hay rồi, làm hắn muốn đi ra ngoài.
Tuy rằng ý định ban đầu của Tần Thụ là tốt, nhưng hắn ở thôn Tần Nam được bảo hộ quá tốt, mặc dù đã mười ba mười bốn tuổi nhưng còn rất ngây thơ, không biết bên ngoài có nhiều người xấu như vậy, đã vậy bên cạnh hắn cũng không có ai đi cùng.
“Trưởng thôn có biết đệ đến đây không?”
Tần Thụ rụt cổ lại, Cố Vân Đông lập tức hiểu ra.
Quả nhiên, nếu Tần trưởng thôn biết, chắc chắn sẽ không yên tâm để hắn đơn độc một mình đi xa nhà. Lúc này không chừng trong lòng Tần trưởng thôn còn đang mắng cô đấy.
“Vậy tại sao đệ lại xuất hiện ở chỗ này?”
Tần Thụ vội vàng nói: “Đệ gặp được Tôn ca ở huyện thành kế bên, thấy hắn đang bận rộn chuyển hàng hóa, đệ đi tới hỗ trợ, còn hỏi hắn có cần người làm hay không, đệ muốn tìm một công việc, một tháng cũng không cần nhiều, bao đệ ăn ở, cho chút bạc là đủ rồi. Tôn ca thấy đệ tay chân nhanh nhẹn lại cần mẫn nên lập tức đáp ứng đệ.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đồng thời giật giật khóe miệng, đang chuyển hàng? Nhìn thấy ngươi tay chân nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ?
E rằng Tôn ca thấy ngươi gặp bọn hắn, lo lắng ngươi ra ngoài nói bậy, nên dứt khoát mang ngươi theo tính sẽ giết người diệt khẩu? Kết quả phát hiện tiểu tử này đơn thuần rất dễ lừa, dứt khoát để cho hắn ở trên núi làm cu li?
Quả nhiên, Tần Thụ nói nói tiếp: “Đáng tiếc Tôn ca đưa đệ lên núi, bọn họ nói bên này thiếu người làm, trên núi này để hàng hóa của chủ nhân, bọn đệ phải giúp chủ nhân quản lý đồ đạc, lo lắng có người tới đây trộm cắp cho nên bọn họ rất cần người trẻ tuổi như đệ. Nhưng người trong núi cũng khá tốt, làm việc đặc biệt siêng năng, còn nói bọn đệ là người một nhà, sau này giúp đỡ lẫn nhau, chờ đệ có tiền đồ còn có thể trở về thôn mang chú thím tới đây. Ở đây tiền công cao, tháng đầu tiên đệ đã nhận được ba lượng bạc tiền công, nhưng tiền công tháng trước vẫn chưa đưa, phải đợi nửa năm sau đủ một khối bạc sẽ trả sau.”
Cố Vân Đông: “……” Mẹ nó, đây không phải là truyền bá tẩy não sao?
Đây là thấy Tần Thụ chưa từng lăn lộn ở bên ngoài, biết hắn không hiểu biết giá cả thị trường nên lừa gạt đúng không?
Tiểu tử ngốc này.
Cố Vân Đông nhịn không được hung hăng đánh hắn một cái: “Tỷ phải nói với đệ cái gì mới tốt đây, bị người ta lừa còn không biết, còn cảm thấy người ta đều là người tốt?”
Tần Thụ sửng sốt: “Bị, bị lừa? Sao có thể? Bọn họ cho đệ tiền công.”
“Chỉ có ba lượng tiền công, đệ làm việc cho người ta ba tháng không công.”
Cố Vân Đông không khỏi vui mừng, nếu bọn họ không tới, không chừng Tần Thụ còn tiếp tục bị lừa, nếu nhóm người này thật sự đang âm mưu tạo phản, tương lai Tần Thụ cũng trở thành ‘đồng lõa’, vậy chỉ có một kết cục.
Thiếu niên này cũng là lần đầu tiên rời khỏi thôn Tần Nam, hắn tràn ngập khát khao với thế giới bên ngoài nên muốn đi xem, ai ngờ lại trực tiếp bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục, vô tội nhường nào?
Cố Vân Đông chỉ chỉ đầu hắn: “Những người này không phải người tốt, bọn hắn phát cho đệ một tháng tiền công chỉ là muốn giữ chân đệ……”
Cố Vân Đông coi Tần Thụ như đệ đệ của mình, cho nên đặc biệt kiên nhẫn giải thích cho hắn nhóm người này rốt cuộc là loại người gì.
Thiệu Thanh Viễn đang nhìn chằm chằm phía xa, cũng may người trông coi kia vẫn chưa trở lại.
Chờ đến khi Cố Vân Đông giải thích đơn giản nguyên nhân và hậu quả của mọi việc, Tần Thụ hoàn toàn sững sờ.
Hắn mở to hai mắt không dám tin, chân tay đều bắt đầu nhũn ra: “Cố, Cố tỷ tỷ, tỷ nói, những người này, bọn họ, bọn họ……”
“Bên ngoài có người tốt cũng có người xấu, đệ không nên một mình chạy đến nơi đây. Lòng người khó dò, không chừng người này một khắc trước đối xử với đệ vô cùng tốt, ngay giây sau đã có thể đâm sau lưng đệ.” Cố Vân Đông thở dài: “Là tỷ sai, lúc trước không nên nói với đệ nhiều chuyện tốt đẹp ở thế giới bên ngoài như vậy.”
Tần Thụ lắc đầu: “Không, không phải Cố tỷ tỷ sai, là đệ quá khát vọng nên muốn ra ngoài xem thử.”
Cha hắn mất sớm, mẹ hắn lại tái giá rời khỏi thôn Tần Nam. Hắn chỉ muốn biết thế giới bên ngoài rốt cuộc tốt đẹp như thế nào mới có thể khiến mẹ hắn bỏ hắn chạy ra ngoài, gả cho người khác.
“Được rồi, thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, tỷ mang đệ đi trước, trưởng thôn chắc rất lo lắng cho sự an nguy của đệ.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, ngay sau đó kéo Tần Thụ còn có chút sững sờ thật cẩn thận đi xuống chân núi.
Ai ngờ đi được vài bước, Tần Thụ lại đột nhiên ngừng lại: “Không, đệ không thể đi.”
Cố Vân Đông nhíu mày, “Vì sao?”
“Cố tỷ tỷ, nếu thật sự giống như tỷ nói, mấy người Tôn ca đều không phải người tốt, vậy nếu đệ bỏ đi bọn hắn sẽ biết đệ nhìn thấu bộ mặt thật của bọn hắn, đến lúc đó tìm đến thôn Tần Nam làm hại mấy người trưởng thôn thì phải làm sao?”
Cố Vân Đông sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ, hắn lại có thể nghĩ đến điểm này.
Tần Thụ tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng không ngốc.
Nhưng hắn nói rất đúng, Tôn ca chắc chắn đã sớm hỏi thăm rõ ràng quê hương của Tần Thụ, nếu Tần Thụ biến mất, thôn Tần Nam xác thật có khả năng sẽ bị theo dõi.
Nhưng cô cũng không thể tùy ý để Tần Thụ tiếp tục ở chỗ này.
“Cố tỷ tỷ, đệ muốn tiếp tục ở lại đây. Tỷ và Thiệu đại ca đã tới nơi này, cũng đã biết gương mặt thật của bọn hắn, có thể đi báo quan, để cho quan phủ đến bắt bọn hắn, như vậy lúc đó đệ rời đi, thôn Tần Nam sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Đúng vậy. Nhưng……
“Nếu đệ đã biết bọn hắn không phải người tốt, đệ cũng sẽ cẩn thận, tỷ yên tâm đi, nói không chừng đệ còn có thể giúp được gì đó.”
Ta thực sự không yên tâm.
Nội tâm Cố Vân Đông vô cùng rối rắm, ngược lại Thiệu Thanh Viễn nhìn Tần Thụ hai lần rồi nói: “Được rồi, đệ tiếp tục ở lại đi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn hắn.
Thiệu Thanh Viễn nói: “Tần Thụ biết rõ chuyện này nghiêm trọng như thế nào, cho dù vì thôn Tần Nam, hắn cũng sẽ không mạo hiểm làm cho mình bại lộ, đúng không?”
Tần Thụ dùng sức gật đầu, lập tức cảm thấy có trách nhiệm to lớn.
Đúng vậy, hiện tại hắn không chỉ phải bảo vệ chính mình mà còn phải bảo vệ thôn dân của thôn Tần Nam.
Nếu hắn bại lộ, nhiều người ở thôn Tần Nam cũng sẽ bị hại.
Cố Vân Đông nhìn trái nhìn phải, do dự một lát cuối cùng gật đầu.
“Được rồi, đệ cứ ở lại đây, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Chờ chuyện bên này kết thúc, tỷ mang đệ đi xem thế giới chân chính bên ngoài. Đến lúc đó đệ còn có thể kiếm nhiều tiền sửa đường cho thôn Tần Nam.”