Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605. Tiểu Thúc Sắp Thành Thân

Chương 605. Tiểu thúc sắp thành thân Chương 605. Tiểu thúc sắp thành thân

Chương 605: Tiểu thúc sắp thành thân

Tần Thụ nhếch môi cười: “Được, chắc chắn rồi.”

“…… Quyết định vậy.” Cố Vân Đông gật gật đầu.

Dừng một chút, cô lại dặn dò Tần Thụ một chút, rồi đưa cho hắn một vài thứ.

Đương nhiên, cũng hỏi Tần Thụ một ít tình hình trong núi, tuy rằng Tần Thụ là người trông coi bên ngoài, nhưng hắn cũng biết không ít chuyện.

Chủ yếu thoạt nhìn trông hắn không rành thế sự, bộ dạng thành khẩn, thích hỏi thăm người khác về thế giới bên ngoài.

Người khác thấy hắn ham học hỏi như một tên quê mùa không kiến thức nên không tránh được muốn khoe khoang một chút.

Việc khoe khoang này cũng sẽ dễ nói lỡ miệng. Tần Thụ tuổi nhỏ trí nhớ lại tốt, lúc này nói toàn bộ cho Cố Vân Đông biết, hai người Cố Vân Đông xóa xóa giảm giảm, thật đúng là nhận được không ít tin tức hữu dụng.

Trước khi đi, cô dặn dò Tần Thụ: “Đệ tiếp tục dùng thái độ như vậy là được, hôm nay coi như không gặp bọn tỷ. Sau này bạn tỷ sẽ lại liên lạc với đệ. Nhớ kỹ, không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình. Tùy vào thời điểm, nếu cần thì cũng có thể bán đứng bọn tỷ.”

Tần Thụ mở to hai mắt nhìn: “Như vậy sao được? Đệ không muốn!!”

Thiệu Thanh Viễn nói: “Dù sao đệ cũng không biết nhiều lắm.”

Tần Thụ: “……”

Cố Vân Đông bật cười: “Tỷ cũng không nói đệ phải toàn bộ nói thật, thật thật giả giả cũng có thể lừa được người.”

“Đệ, đệ đã biết.”

Cố Vân Đông thật sự không yên tâm, lại muốn dặn dò vài câu, nhưng thấy thời gian không còn sớm không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể rời đi.

Tần Thụ nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, khóe miệng mím chặt cho đến khi cả hai đều đi khuất, mới lưu luyến quay về chỗ cũ canh giữ.

Nhưng hôm nay gặp được Cố tỷ tỷ và Thiệu đại ca, hắn vẫn rất thỏa mãn.

Lúc trước Cố tỷ tỷ cho thôn bọn họ nhiều lương thực vải vóc như vậy, hắn đến hồi báo cũng không có, lần này hắn nhất định có thể làm được.

Sau khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn xuống núi, một khắc cũng không trì hoãn, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, cả hai vội vã quay trở lại huyện Phượng Khai.

Khi tới huyện thành cũng đã là buổi chiều ngày thứ hai, hai người đi thẳng đến học đường của Tần Văn Tranh.

Lúc này Tần Văn Tranh vẫn đang dạy học sinh, Vân Thư và Nguyên Trí cũng đang đọc sách ở lớp học.

Cát Thị tiếp đãi hai người Cố Vân Đông, nghe nói bọn họ đang có việc gấp nên vội vàng đi gọi Tần Văn Tranh tới.

Cố Vân Đông nhanh chóng nói tường tận sự việc, Tần Văn Tranh nghe xong vô cùng vui mừng.

“Cho nên, Trương gia là giúp Đào gia làm việc?”

“Đúng vậy.” Cố Vân Đông gật đầu, còn nói với hắn chuyện lần trước Đào Yển tìm tới cửa.

Tần Văn Tranh híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn: “Việc này ta đã biết, ngươi viết cho ta địa chỉ của tiểu viện kia, lát nữa ta sẽ phái người xuống hầm xem xét. Về phần giúp người trong núi sâu kia …… Các ngươi yên tâm, ta cũng sẽ phái người đi điều tra thêm, ngươi đưa cho ta chân dung của Tần Thụ, ta cho người âm thầm bảo hộ hắn.”

Cố Vân Đông nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng lên, nhanh chóng vẽ ra dáng vẻ của Tần Thụ.

Nhân tiện, cũng vẽ ra ngoại hình của người tên Tôn ca kia.

Phần còn lại sẽ giao cho Tần Văn Tranh.

Hắn đã đáp ứng sẽ bảo hộ Tần Thụ, vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn.

Tần Văn Tranh xoay người đi phân phó công việc cho mọi người, Cố Vân Đông thấy đã gần đến giờ tan học, vì vậy cô ở lại chờ Vân Thư và Nguyên Trí rồi cùng về.

Vân Thư biết đại tỷ ở đây, lập tức vui vẻ chạy tới.

“Đại tỷ, tỷ đã trở về, ngày mai chính là ngày tiểu thúc thành thân, nếu tỷ còn không trở lại thì sẽ không kịp.”

Cố Vân Đông giật mình, đếm đếm ngày, đột nhiên đập vào trán mình.

Đúng rồi đúng rồi, ngày mai chính là ngày đại hỉ, suýt chút nữa cô đã không về kịp.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vội vàng mang hai củ cải nhỏ rời khỏi học đường.

Mấy người đi đến thư viện Đông Nghĩa đón hai huynh đệ Ngưu Đản trở về, sau đó mới vội vội vàng vàng về thôn Vĩnh Phúc.

Quả nhiên, vừa vào thôn lập tức nhìn thấy căn nhà mới xây của Cố Tiểu Khê đã dán chữ hỉ đỏ, trước cửa treo đèn lồng màu đỏ, cảm giác toàn bộ căn nhà đều tỏa ra một bầu không khí vui mừng.

Cố gia cũng như vậy, bởi vì ngày mai chính là ngày trọng đại, cho nên trong ngoài đều bận rộn

Cố đại cô đang đứng trước cửa chỉ huy: “Trên bình rượu kia sao còn chưa phủ vải đỏ? Thủy Đào, Thủy Đào có phải vải đỏ ở chỗ ngươi hay không? Còn cái ghế kia, cái đệm đỏ do ai quản? Ai u, trí nhớ này của ta, ta……”

Đang nói chuyện, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông, lập tức vui vẻ, chạy từng bước tới.

“Vân Đông, Thanh Viễn, các ngươi đã trở về?”

“Đại cô” Cố Vân Đông xuống xe ngựa: “Làm người lo lắng rồi.”

“Không lo lắng được sao? Nếu không phải Thanh Viễn nói ngươi vội đi làm chuyện chính sự, tiểu thúc ngươi cũng không có tâm tư thành thân.” Đại cô Cố đáng cô một cái: “Đúng rồi, hôm qua cha ngươi cũng đã trở về, đang ở bên trong.”

Vừa nói, hai người vừa bước vào bên trong.

Quả nhiên Cố Đại Giang đang đứng ở nhà chính, tuy rằng ông đang cầm xem một tờ danh sách, nhưng lông mày lại nhíu chặt.

Nghe được động tĩnh ông mới đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông, sự lo lắng trong mắt mới tản đi.

Dừng một chút, ông nói với Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn: “Các ngươi theo ta vào đây.”

Hai người Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, đi theo Cố Đại Giang vào thư phòng.

“Nói đi, có chuyện gì xảy ra?” Cửa vừa đóng lại, Cố Đại Giang ngước mắt nhìn bọn họ, sắc mặt nghiêm túc: “Cha đã hỏi Thủy Đào, nàng nói con theo dõi một người đàn ông trung niên, mãi vẫn chưa trở về. Sau đó cha đi tìm Tần phu tử, hắn nói con đang giúp hắn làm việc, không có gì quan trọng, vậy rốt cuộc là chuyện gì?”

Cố Vân Đông sửng sốt, chiều hôm qua Cố Đại Giang mới về đến nhà, vừa trở về đã dò hỏi Đồng Thủy Đào còn đi tìm Tần Văn Tranh, nói vậy trong lòng vô cùng sốt ruột.

Nhưng việc này Tần Văn Tranh lại không nói với bọn họ, kỳ thật hắn cũng không biết mình đi đâu, nói với Cố Đại Giang như vậy, chắc là vì trấn an ông.

Có lẽ, hắn cũng từng phái người đi tìm cô và Thiệu đại ca.

Trong nháy mắt Cố Vân Đông cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cô đến cạnh Cố Đại Giang, ôm lấy cánh tay ông, cười nói: “Cha, cha thật tốt.”

Biểu tình nghiêm túc trên mặt Cố Đại Giang có chút không duy trì được, ông đẩy đầu cô một cái: “Mau nói nhanh.”

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, cô cũng không tính gạt Cố Đại Giang.

Cha già nhà mình muốn tham gia khoa cử, vốn dĩ những chuyện này ông nên biết, tương lai có thể sẽ gặp phải chuyện nghiêm trọng, khó giải quyết hơn, hiện tại nói để trong lòng ông ấy cũng có sự chuẩn bị.

Huống chi trải qua mấy năm nay, cha cô cũng đã sớm không còn là một người dân bình thường luôn bị đám người Cố tộc trưởng ở thôn Cố Gia đè ép đến không cách nào phản kháng nữa.

Bởi vậy cô nói từ đầu tới cuối chuyện của Đào gia Trương gia cho ông, Cố Đại Giang nghe xong có chút kinh ngạc.

Hóa ra chuyện lại nghiêm trọng như vậy?

Ông rất lâu không nói gì, sau một lúc lâu mới tiêu hóa xong tin tức này, vỗ vỗ vai Cố Vân Đông, nói: “Con làm rất tốt, loại đại nghịch bất đạo này, đi ngược lại đạo lý, gian tặc có ý đồ phá hoại sự yên ổn của triều ta, phải mau chóng diệt trừ.” Ngừng một chút, ông lại nhíu mày nói: “Nhưng Thanh Viễn nói cũng không sai, lần sau nếu gặp phải chuyện này, không thể một mình mạo hiểm.”

Bình Luận (0)
Comment