Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606. Không Phải Do Đại Tỷ Sai Khiến

Chương 606. Không phải do đại tỷ sai khiến Chương 606. Không phải do đại tỷ sai khiến

Chương 606: Không phải do đại tỷ sai khiến

Cố Vân Đông lập tức đồng ý, liên tục bảo đảm nếu loại chuyện này lại xảy ra tuyệt đối sẽ không một mình vội vàng hành động.

Cố Đại Giang nhìn cô, vốn còn muốn nói gì đó. Nhưng nghĩ đến con gái mình bây giờ càng ngày càng có bản lĩnh, có một số việc còn hiểu biết nhiều hơn ông, trong nháy mắt lại có loại cảm giác mất mát, cuối cùng không nói lời nào nữa, đi ra ngoài.

Cố Vân Đông nhìn bóng lưng ông rời đi, ngẩn người, có chút khó hiểu hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Cha muội làm sao vậy?”

“Biết muội không có việc gì, ông ấy cũng có thể yên tâm đi giúp tiểu thúc chuẩn bị chuyện thành thân rồi.” Thiệu Thanh Viễn khẳng định nói.

Cố Vân Đông cảm thấy có lý: “Vậy chúng ta cũng đi hỗ trợ đi.”

Tối hôm đó, người nhà họ Cố đều rất bận rộn, sợ tiệc cưới ngày mai có chỗ bị sơ suất.

Cố Tiểu Khê vô cùng kích động, một đêm không ngủ được, một mình đi tới đi lui trong nhà chính, cầm đèn dầu kiểm tra phòng trước, phòng sau một lượt.

Thường Nha Nha xuất giá tới Cố gia bên này, hiện giờ nàng đang mang thai nên ở bên Cố gia cũng được chăm sóc chu đáo hơn.

Bởi vậy từ sáng sớm, Thường Nha Nha ở Cố gia bên này đã mặc quần áo chỉnh tề.

Vừa mới thay quần áo và trang điểm xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng đón dâu.

Mặc dù Cố Tiểu Khê chỉ mới đến thôn Vĩnh Phúc vỏn vẹn hơn một tháng, nhưng tính tình hắn tốt lại hoạt bát, trẻ trung, vì vậy hắn có mối quan hệ rất tốt với các thôn dân ở đây.

Hôn lễ lần này không chỉ có Thiệu Thanh Viễn đến, mà còn có Liễu Duy thích tham gia cuộc vui, và hai thanh niên khác trong trong thôn, cho nên vô cùng náo nhiệt.

Người chặn cửa là mấy đứa trẻ Vân Thư cùng mấy người Đồng Thủy Đào Tiết Vinh, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang đứng ở bên nào, chắn vô cùng hưng phấn, cho đến khi trong tay chất đầy bao lì xì đỏ mới bằng lòng mở cửa.

Lúc Cố Tiểu Khê tiến vào, hung hăng vò tóc thằng nhóc: “Ta tìm ngươi tính sổ sau.”

Mất công hắn mang theo một nhóm người, kết quả người chặn cửa lại là mấy đứa nhỏ, cho dù bọn chúng dùng hết sức lực và thủ đoạn cũng vô dụng. Hơn nữa bọn hắn cũng không thể đẩy cửa, lỡ như làm mấy đứa nhỏ bị thương thì phải làm sao?

Vân Thư vui vẻ cầm bao lì xì đỏ, ngâm nga hai tiếng.

“Cháu sẽ không nói cho thúc biết tất cả những thứ này đều đã có người sắp xếp.”

Cố Vân Đông đang đứng cách đó không xa xem náo nhiệt: “……” Tiểu tử, ngươi lại đây cho ta, ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi.

Quả nhiên, Cố Tiểu Khê nghe xong những lời này, lập tức chuyển ánh mắt về phía cô.

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, rất thích hợp để thành thân, tiểu thúc, sau này thúc và tiểu thẩm chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Cố Tiểu Khê gật đầu, chỉ chỉ cô: “Ngươi cũng đừng quên, tháng tám là ngày ngươi thành thân.”

Thiệu Thanh Viễn đứng sau lưng hắn: “Tiểu thúc nhất định phải làm khó cháu, chặn cửa cháu sao?”

“Ơ……” Đúng ha, hắn mới là người đón dâu chứ không phải cô cháu gái xấu xa nhà hắn.

Liễu Duy ở phía sau cười ha ha, vội vàng đẩy Cố Tiểu Khê vào trong: “Đi đón tân nương trước đã, đi đón tân nương nào.”

Cố Tiểu Khê lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, kích động chạy đến phòng của Thường Nha Nha.

Thường Nha Nha mặc hỉ phục đỏ, trên đầu đội khăn voan đỏ, cũng không thấy rõ dáng vẻ lúc này của nàng lắm.

Nhưng hai tay nàng đặt trên đầu gối lại nắm chặt, hiển nhiên cũng vô cùng khẩn trương.

Cố Tiểu Khê đã đứng trước cửa phòng, nháy mắt lại dừng bước chân, gãi gãi đầu cười.

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, thậm chí bà mối còn kéo rèm che xuống, cười rạng rỡ nói lớn: “Tân lang thẹn thùng quá nha.”

“Ta cũng thấy vậy.” Mọi người trong phòng đều cười ồ lên.

Cố Đại Phượng đẩy hắn một cái, hắn mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tiến lên, ngồi xổm xuống, cõng Thường Nha Nha trên lưng.

Một chiếc kiệu hoa màu đỏ dừng trước cửa Cố gia, đây là do Cố Tiểu Khê thuê tới. Hắn muốn dành cho Thường Nha Nha những thứ tốt nhất.

Bên ngoài rất nhiều người đều nhìn về phía này, không ít tức phụ trẻ tuổi đều ghen tị.

Lúc trước Lan Hoa Nhi thành thân, cũng có một cái kiệu hoa tới. Hiện giờ đã là cái thứ hai ở thôn Vĩnh Phúc.

Kiệu hoa tốt hơn nhiều so với xe bò, xe lừa hoặc là trực tiếp đi bộ.

Bốn người nâng kiệu hoa, đi theo sau ngựa của Cố Tiểu Khê, đi một vòng quanh thôn Vĩnh Phúc, cuối cùng ngừng trước cửa nhà mới của hắn.

Lúc này Cố Đại Phượng cũng đã tới nhà mới bên này, nhiệt tình chiêu đãi khách hôm nay tới.

Cố Tiểu Khê quen biết không nhiều người lắm, đương nhiên khách mời cũng ít.

Ngoại trừ Cố gia, Biển gia và Thiệu gia ra, còn có một nhà Đổng Tú Lan bên cạnh, cả nhà trưởng thôn, và Lục thái gia đức cao vọng trọng trong thôn, cuối cùng là những người mấy ngày nay giúp đỡ họ xây nhà.

Có mặt đủ thì cũng có năm sáu bàn, đối với Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha mà nói, đã là trạng thái vô cùng thỏa mãn.

Người mới dẫn vào cửa, Cố Đại Giang làm huynh trưởng, cũng là chủ hôn lần này.

Nhìn hai người bước vào cửa, trong lòng Cố Đại Giang cảm thấy được an ủi. Tiểu Lục cuối cùng cũng trưởng thành, thành thân sinh con, có gia đình của chính mình.

Hai người đứng trong nhà chính, vị khách nam vừa xướng vừa hướng dẫn, tân lang tân nương bắt đầu bái đường.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

Cao đường không có ở dây, Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha quay về phía ngoài cửa cúi đầu, cũng hoàn thành nghi thức, cuối cùng được đưa vào động phòng.

Không bao lâu sau, Cố Tiểu Khê lại bị kéo ra tiếp rượu.

Cố Vân Đông trộm bưng chén mì đi vào phòng tân hôn, khăn cô dâu trên đầu Thường Nha Nha đã được vén lên, hiện giờ đang ngồi ngay ngắn, trên mặt mang theo tia ửng đỏ.

Thấy Cố Vân Đông tiến vào, nàng vội vàng đứng lên: “Vân Đông.”

“Tiểu thẩm cứ ngồi trước đi.” Cô đặt chén đũa lên bàn: “Thẩm đang mang thai, một ngày không thể không ăn cái gì? Tiểu thúc bảo cháu bưng mì tới để thẩm ăn trước.”

Thường Nha Nha ‘Ừm’ một tiếng, ngồi trước bàn ăn hai miếng, sau đó lại cười.

“Đây là do ngươi mang tới đúng không? Tiểu thúc ngươi, ta hiểu rõ hắn, tuy rằng hắn cũng biết đau lòng cho ta, nhưng hắn lại rất sơ ý, hôm nay lại ồn ào náo nhiệt, cả người hắn cũng đã choáng váng, làm sao có thể nghĩ đến đưa mì cho ta?”

Cố Vân Đông ngồi đối diện nàng, cười nói: “Ai nói chứ? Tuy rằng hôm nay tiểu thúc choáng váng, nhưng hôm qua tiểu thúc đã nhiều lần dặn dò cháu, nói nhiệm vụ hôm nay của cháu chính là chăm sóc thẩm một chút. Cháu đưa mì cho thẩm, còn không phải là được tiểu thúc phân phó sao?”

Thường Nha Nha bị cô chọc cười, trong lòng lại ngọt ngào.

Hiện giờ nàng cũng được xem như rơi vào ổ phúc.

Cố Vân Đông nói chuyện với nàng, chờ đến khi nàng ăn xong bát mì, mới đỡ nàng lên giường.

“Tiểu thúc cũng không biết khi nào mới trở về, tiểu thẩm cứ ngủ trước đi, cháu bảo Thủy Đào canh bên ngoài. Thẩm yên tâm, hôm nay bọn họ chắc chắn không dám đến náo động phòng đâu.”

Thiệu Thanh Viễn sẽ không nháo, Liễu Duy biết tình huống của Thường Nha Nha, người khác và Cố Tiểu Khê cũng không quá quen thuộc, cho nên Thường Nha Nha có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi đắp chăn cho nàng ấy, Cố Vân Đông mới ra khỏi phòng.

Cô bưng bát đũa vào phòng bếp, một người phụ nữ đang phụ trong phòng bếp lập tức giữ cô lại: “À, Vân Đông, đừng đi, lại đây ta hỏi ngươi chút chuyện nhỏ này.”

Bình Luận (0)
Comment