Chương 607: Tháng tám
Cố Vân Đông sửng sốt, “Chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ tò mò hỏi: “Lúc trước không phải nghe nói các ngươi thành thân cùng một ngày mà? Tại sao tiểu thúc ngươi đột nhiên lại tổ chức trước vậy?”
Người phụ nữ này cũng không có ác ý gì, chỉ là người có tính hơi tò mò.
Cố Vân Đông thầm nghĩ: Vừa lúc mượn cơ hội này nói rõ một chút, tránh cho bên ngoài có nhiều suy đoán.
Hôm nay có không ít người đứng trước cửa Cố gia nghị luận sôi nổi.
Bởi vậy cô vô cùng kiên nhẫn nói với người phụ nữ kia: “Lúc đầu chúng ta muốn cùng nhau thành thân, nhưng sau đó một vị phu tử của cha ta nói làm vậy không hợp lễ nghĩa, làm gì có chuyện thúc thúc và cháu gái thành thân một ngày. Dù sao cũng phải nhường tiểu thúc thành thân trước mới được, nếu không, sẽ rất loạn.”
Cô còn mang vẻ rất tiếc nuối nói: “Sau lại đi xem ngày, tính tới tính lui, hôm nay là ngày tốt nhất trước tháng tám, cho nên mới vội vàng. Cũng may tất cả đều ổn thỏa, nhà cũng đã được xây xong, quà tặng và mọi thứ cũng đã được sắp xếp, đặt mua.”
Người phụ nữ kia nghe vậy gật đầu lia lịa: “Không phải sao, ta cũng đã sớm nói thúc cháu thành thân cùng ngày là không tốt. Nhưng hôm nay thật đúng là ngày lành, thôn bên cạnh cũng có một đôi mới thành thân hôm nay.”
Cố Vân Đông cười nói: “Đúng vậy, hôm nay thím vất vả rồi, thím làm việc tiếp đi, lát nữa lúc trở về thím nhớ đến nhà chính lấy quà đáp lễ.”
“À, được.”
Lúc này Cố Vân Đông mới ra khỏi phòng bếp, lập tức thở phào một hơi.
Trong sân vẫn vô cùng náo nhiệt, Liễu Duy đầu óc đơn giản, cho dù bầu không khí có yên tĩnh đến đâu hắn cũng có thể xào lên được.
Nhìn thấy Cố Tiểu Khê bị chuốc không ít rượu, Cố Vân Đông thật sự không nhịn được, nói Thiệu Thanh Viễn kéo Liễu Duy ra ngoài.
“Tiểu thẩm còn đang mang thai, nếu tiểu thúc say bất tỉnh nhân sự, tay chân không biết nặng nhẹ làm nàng ấy bị thương thì sao?”
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy có lý, tiến lên kéo Liễu Duy sang một bên.
Tiểu tử này còn không vui, nhưng khi thấy Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại.
Hắn lập tức vọt tới giữa đám người đang mời rượu, chắn trước mặt Cố Tiểu Khê: “Được rồi được rồi, đã đến giờ này rồi, chúng ta cũng không cần quấy rầy người ta vào động phòng nữa, không uống, không uống nữa.”
Liễu Duy là đại thiếu gia của Liễu gia ở huyện thành, thôn dân đối với hắn luôn có loại cảm giác kinh sợ. Lúc nãy ở bên kia cũng là Liễu Duy khởi xướng mời rượu, hiện giờ hắn đã yên tĩnh lại, những người khác tất nhiên cũng không náo loạn nữa.
Cố Tiểu Khê thở ra một hơi, được Thiệu Thanh Viễn đỡ về phòng.
Những người còn lại tiếp tục ăn uống, một lúc lâu sau mới giải tán.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn là người cuối cùng ra khỏi nhà tân hôn.
Bên ngoài trời đã tối, Thiệu Thanh Viễn nắm tay cô, đột nhiên nói: “Còn hơn hai tháng nữa.”
Hơn hai tháng nữa sẽ đến ngày thành thân của bọn họ.
Thời gian cũng không dài, nhưng Thiệu Thanh Viễn lại cảm thấy…… Giống như hai năm vậy.
Cố Vân Đông ngước nhìn bầu trời đêm, bật cười: “Huynh vẫn nên ngẫm lại xem ngày đón dâu nên chuẩn bị bao nhiêu tiền lì xì đi.”
Thiệu Thanh Viễn quay đầu: “Vui khi thấy người gặp họa sao.”
Những ngày tiếp theo, Cố Vân Đông vẫn luôn ở lại thôn Vĩnh Phúc.
Sau khi nhà của Cố Tiểu Khê hoàn thành, tiếp theo đó là nhà của Biển gia.
Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha vẫn ở trong nhà Cố gia, vừa hay có thể an tĩnh dưỡng thai.
Sau khi nhà của Biển gia hoàn thành, họ lại bắt đầu xây dựng xưởng.
Thấy vậy, nhiều thôn dân đều đoán được Cố gia lại bắt đầu tuyển thêm người làm công dài hạn, mấy thôn lân cận lại chạy đến truyền tai nhau.
Sau một thời gian bận rộn, cuối cùng cũng đã đến tháng 8, trời vẫn còn nóng bức.
Tháng tám đối với Cố gia mà nói, chắc chắn là một tháng vừa bận rộn lại vừa viên mãn.
Vào đầu tháng, đó là lúc Cố Đại Giang tham gia thi viện. Chỉ cần qua được viện thí, ông ấy sẽ chính thức trở thành tú tài.
Lúc ông ấy bước vào phòng thi, đám người Cố Vân Đông cũng đang ở phủ thành. Viện thí thường gồm hai phần thi là chánh khảo* và phúc thí, thời gian mỗi phần thi là cả ngày, nhưng cũng không quá khó.
(*Chánh khảo - 正考: thi chọn ra Tú tài)
(*Phúc thí -复试: giám định lại Tú tài)
Cố Đại Giang tràn đầy tự tin bước vào phòng thi, thời điểm đi ra cũng luôn mỉm cười, xem ra đề không quá khó.
Sau khi thi xong, cứ coi như là xong chuyện, kế tiếp chỉ cần chờ kết quả là được.
Cố Đại Giang nói Cố Vân Đông trở về thôn Vĩnh Phúc, trước đó không lâu xưởng mới đã hoàn thành, người cũng đã tuyển xong.
Tuy nhân số hơi nhiều, nhưng dù sao không chỉ cần người làm trong xưởng mới, mà ngay cả thu mua, giao hàng và gieo trồng cây ăn quả cũng cần có người làm.
Hai tháng trước, sau khi Cố Tiểu Khê vừa thành thân đã mua ba mẫu đất, hắn nói mình không hiểu việc làm ăn buôn bán, cũng không có kỹ năng đó, việc hắn làm tốt nhất là xuống ruộng.
Cố Vân Đông cũng không ngăn cản hắn, tiểu thúc có lựa chọn của mình, mặc dù cô từng đề nghị hắn vào xưởng làm việc.
Lúc ấy Cố Vân Đông cũng đi theo mua một mảnh đất lớn ở thôn trang bên cạnh, dùng để trồng mía.
Cho nên, hiện giờ ít nhất cũng có hai, ba trăm người do Cố Vân Đông quản lý, công việc nhiều hơn đồng thời cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Ngoại trừ đề bạt mấy người có năng lực lên làm quản lý ra, còn phải tuyển nhân tài có học thức.
Bởi vậy Cố Vân Đông đã đưa Tiểu Khả Khả về thôn Vĩnh Phúc trước.
Không ngờ vừa về đến nhà, Trần Lương đã tới đây, trong mắt tràn ngập hưng phấn và kích động nhìn cô: “Vân Đông à, cha ngươi thi xong viện thí rồi, kết quả thế nào, có đậu không?”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười: “Trần bá, hôm qua vừa mới ra khỏi phòng thi, kết quả ít nhất cũng phải năm, sáu ngày sau mới có, nào có nhanh như vậy.”
“Còn phải năm, sáu ngày nữa hả.” Trần Lương nhất thời có chút thất vọng.
Chu thị đi theo ông ấy nhịn không được, trợn tròn mắt: “Ta thấy Trần bá ngươi còn khẩn trương hơn cha ngươi nữa, hai ngày nay hắn ngủ cũng không ngon, ban đêm luôn lăn qua lăn lại, cứ như hắn đi thi tú tài vậy.”
“Bà thì biết cái gì?” Hiện giờ, thôn Vĩnh Phúc do ông nhậm chức đã ngày càng phát triển, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, ai cũng không thiếu mấy miếng thịt ăn nữa.
Hiện giờ tiền đã có, tại sao lại không theo đuổi một cái gì đó khác?
Hiện tại thôn Vĩnh Phúc không tú tài nào cả.
Chu thị hừ lạnh: “Ta làm sao không hiểu chứ? Ông cũng không nghĩ xem thứ hạng của Cố Đại Giang ở huyện thí và phủ thí như thế nào, hắn chắc chắn đã là tú tài, cũng không biết ông hoảng cái gì.”
“Vậy cũng không giống.”
“Chỗ nào không giống?”
Trần Lương nói với bà, bà cũng không hiểu, liền vung tay áo rời đi.
Chu thị nhìn bóng lưng ông ấy cười nhạo, quay đầu nói với Cố Vân Đông: “Không cần để ý đến ông ấy, ông ấy làm trưởng thôn đến độ si ngốc rồi.”
Đặc biệt là hiện tại cuộc sống quá tốt, hai đứa con trai trong nhà đều có việc làm, hai đứa cháu trai lại đi học ở học đường, công việc đồng áng cũng ít đi, có chuyện cũng không tới phiên ông ấy nhọc lòng nữa, cho nên cả ngày ông ấy chỉ nghĩ đến chuyện trong thôn, trước đó không lâu còn nghĩ có nên mở một học đường tư thục trong thôn hay không.
“Đúng rồi, Vân Đông, lúc nào ngươi định đi mua bánh trung thu. Sắp đến tết Trung Thu rồi, ta nghĩ năm nay sẽ mua một ít, chuẩn bị tốt một chút, đến lúc đó ta muốn đi cùng ngươi. Mắt nhìn của ngươi tốt, mua bánh trung thu chắc chắn ngon.”
Nói đến tết Trung Thu, Cố Vân Đông lập tức cười.
“Nhà cháu không định mua bánh trung thu ở ngoài, cháu muốn tự mình làm. Nhưng xưởng chúng cháu sẽ phát bánh trung thu, vậy nên muốn mua ở huyện thành, trước đó chúng cháu đã đặt trước với một cửa hàng.”