Chương 608: Tự làm bánh trung thu
Chu thị sửng sốt, tự làm?
Bà có chút động lòng, nhưng cũng biết tay nghề của Cố Vân Đông rất tốt, con bé nói tự mình làm, không chừng là loại bí kip bên ngoài không có, bà cũng không tiện mở miệng.
Vì vậy bà hỏi: “Ngươi đã đặt hàng của cửa tiệm nào? Trương gia hả?”
Trương gia? Cố Vân Đông cười cười, lắc đầu nói: “Không phải Trương gia, là một cửa hàng mới mở, không có danh tiếng gì. Nhưng làm điểm tâm ăn rất ngon, lúc trước Đồng An đặc biệt đi xem thử, chỗ bọn họ làm bánh trung thu cũng sạch sẽ. Cháu cũng nếm thử một cái, hương vị còn ngon hơn Trương gia, có lẽ tương lai sẽ có một chỗ đứng nhỏ trong huyện thành này.”
Chu thị lại không nghĩ như vậy, ai không biết ở huyện Phượng Khai này, cửa hàng điểm tâm của Trương gia là nơi bán bánh lớn nhất.
Trước kia cũng có không ít cửa tiệm mới mở, làm ra rất nhiều điểm tâm mới lạ, nhưng cuối cùng đều bị Trương gia mua lại công thức. Toàn bộ huyện Phượng Khai, Trương gia là cửa hàng điểm tâm duy nhất.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa bọn họ, ít nhất hiện tại Trương gia cũng không có hứng thú với cửa hàng điểm tâm kia, chắc chắn điểm tâm ở đó giá cả cũng không cao. Hơn nữa còn có Cố Vân Đông bảo đảm, Chu thị tin rằng bánh trung thu kia nhất định sẽ rất ngon.
Vì vậy, Chu thị vội vàng gật đầu: “Được rồi, vậy ta cũng sẽ đặt bánh trung thu ở cửa hàng này.”
Cố Vân Đông hiếu kỳ nói: “Đến lúc đó xưởng sẽ phát bánh trung thu, Trần Tiến Tài và Trần Tiến Bảo đều có, sao lại còn muốn mua?”
“Ha ha, không phải bởi vì chúng ta có rất nhiều người thân, bằng hữu sao? Hiện giờ nhà ta cũng có cuộc sống tốt hơn, khách khứa tới cũng nhiều, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, đúng không?” Lời trong, lời ngoài đều tràn ngập tự hào.
Chu thị trước kia cũng rất kiêu ngạo, dù sao chồng bà cũng là trưởng thôn, nhưng trong nhà không có nhiều tiền, hiện giờ thực sự muốn mua gì cũng được, hai đứa con trai đều có tiền đồ còn hiếu thuận, bà càng thêm hãnh diện, đắc ý.
Cố Vân Đông cười: “Được rồi, vậy cháu sẽ nói lại với Đồng An mua thêm một phần cho thím.”
“Được rồi, vậy cảm ơn ngươi, ta đi về trước.”
Chu thị thấy cô vừa trở về cũng rất mệt mỏi, nói vài câu liền rời đi.
Ngược lại tiểu cô nương Khả Khả lại hào hứng nhìn cô: “Đại tỷ, chúng ta tự làm bánh trung thu sao?”
“Đúng vậy, muội muốn học không?”
“Muốn, muốn.”
Cố Vân Đông thấy đầu nhỏ của cô bé gật quá mạnh, vội đỡ cằm con bé, bật cười nói: “Tỷ biết muội là một tiểu tham ăn mà. Đợi đại tỷ chuẩn bị xong nguyên liệu, lại tìm muội làm chung nhé.”
“Vâng ạ.” Tay nhỏ mềm mại của tiểu cô nương nắm lấy tay cô, vô cùng cao hứng đi vào nhà.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông đi mua nguyên liệu.
Ngay sau đó, cô cùng Khả Khả và Thẩm Tư Điềm bận rộn trong phòng bếp, Thường Nha Nha cũng đặt một chiếc ghế ngồi ở cửa hỗ trợ nhặt đậu xanh.
Cố Vân Đông tính làm bánh trung thu vỏ dẻo với nhân đậu đỏ, cô cũng đã chuẩn bị khuôn.
Tết Trung Thu năm ngoái cô không có ở nhà, bánh trung thu cũng không kịp làm, năm nay cô không thể bỏ lỡ.
Khả Khả tò mò cầm khuôn, nhìn trái nhìn phải, sau đó mở mắt tròn xoe hỏi cô: “Đại tỷ, đây là cái gì?”
“Lát nữa muội sẽ biết.” Cố Vân Đông đổ một chén bột nếp, nói với cô bé: “Lại đây, cho tỷ thêm chút nước.”
“Được ạ.” Tiểu cô nương vội vàng đặt khuôn xuống, chạy đến bên cạnh cô, cầm lấy gáo múc nước, thật cẩn thận rót nước từng chút một.
Cố Vân Đông cực kỳ kiên nhẫn, chờ đợi cô bé.
Tiểu cô nương thích nấu ăn, nói không chừng tương lai cô bé sẽ làm cái này.
Chỉ là bây giờ còn nhỏ, vậy chờ một thời gian xem, tương lai có thể làm một đầu bếp bậc thầy hay không.
Sau khi rót nước xong, tiểu cô nương ngẩng đầu, mỉm cười với cô bằng cái miệng nhỏ nhắn.
Mềm mại và dễ thương, trái tim của Cố Vân Đông lập tức bị tan chảy.
Cố Vân Đông nhào bột mì, đặt ở một bên, lập tức bắt đầu làm nhân.
Tiểu cô nương vụng trộm cầm một chút, nhét vào miệng mình, rồi chạy đến bên cạnh Thường Nha Nha, nhét cho nàng ấy ăn một miếng: "Tiểu thẩm, đệ đệ nói muốn ăn."
Thường Nha Nha cười, tiểu cô nương luôn nói trong bụng nàng là đệ đệ.
Người xưa có câu, nói tiểu hài tử có linh tính, có thể nhìn ra thai nhi là nam hay nữ.
Cho nên tiểu cô nương gọi đệ đệ, Thường Nha Nha rất cao hứng. Cũng không phải nàng không thích nữ hài tử, nhưng đứa đầu tiên là nam oa, phía sau bất kể là nam hay nữ, đối với nàng mà nói đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không ai nói ra nói vào.
Cố Vân Đông cảm thấy loại chuyện này nói không chính xác, nhưng đầu năm nay mọi người đều suy nghĩ như vậy, cô cũng không có khả năng thay đổi loại tư tưởng thâm căn cố đế này.
Hơn nữa mỗi lần Thường Nha Nha nghe Khả Khả nói đệ đệ đều rất vui vẻ, nếu cô ngăn cản, không chừng còn có thể làm cho nàng ấy suy nghĩ nhiều, cảm thấy giới tính của đứa bé trong bụng có thể xảy ra vấn đề. Dù sao Thường Nha Nha vốn thân thể yếu ớt, thai tượng cũng không ổn định.
Hiện giờ điều cô có thể làm, chỉ là khuyên nhủ nàng ấy, thuận tiện nhắc nhở tiểu thúc, để hắn tỏ vẻ nam oa nữ oa mình đều thích.
Cố Tiểu Khê kỳ thật thích con gái hơn, nhìn thái độ của hắn đối với Khả Khả là biết, vừa trở về đã thích ôm cô bé.
Cố Vân Đông nhìn Thường Nha Nha một cái, thấy mặt mày nàng cong cong, tâm tình hình như tốt hơn, cũng không nói gì.
Cô quay đầu tiếp tục làm bánh trung thu.
Đến buổi chiều, bánh trung thu mới làm được bày đầy nhà chính.
Cô làm hơi nhiều, dù sao trong nhà nhiều người, cô cũng phải tặng một ít cho người khác.
Cũng may lúc đầu cô tự mình động thủ, sau đó Thiệu Thanh Viễn tới, công việc nào hơi tốn chút khí lực đều giao cho hắn.
Cố Vân Đông an tâm thoải mái, Thiệu Thanh Viễn liếc xéo cô một cái, vất vả làm việc.
Sau khi làm xong, cô sai người đưa cho Tăng gia, nhà Trần Lương, còn có nhà Lục thái gia.
Về phần Liễu gia ở huyện thành, Nhiếp gia và Đái phủ ở phủ thành, ngày hôm sau Cố Vân Đông giao cho Trần Tiến Bảo mang đi.
Chờ Trần Tiến Bảo trở về, chẳng những mang về hồi lễ của mấy nhà, cũng thuận tiện lấy về những chiếc bánh trung thu mà cô đặt ở huyện thành.
Người trong xưởng vừa nhìn thấy hai chiếc xe ba gác chất đầy đồ, nhất thời kích động.
Nhất là công nhân mới tuyển vào tháng trước, con ngươi càng sáng lên.
Đã sớm nghe nói các ngày lễ trong xưởng Cố gia đều phát quà, nhất là vào dịp tết, hàng tết kia còn phong phú hơn nhà mình mua.
Bây giờ bánh trung thu này, vừa nhìn đã không tầm thường.
Quả nhiên, Đồng An đợi đến khi xe ngựa Cố gia đi, liền vào xưởng nói với mọi người: "Sắp đến Tết Trung thu, mấy ngày nay mọi người làm việc vất vả, cho nên chủ nhân quyết định, phát cho mỗi người hai cái bánh trung thu mang về, cùng người nhà ăn tết đoàn viên. "
“Ồ..." Đám người lập tức trở nên náo nhiệt.
Mỗi lần chủ nhân phát đồ, bọn họ đều giống như trúng giải độc đắc, hưng phấn vô cùng.
Đồng An cười lắc đầu, tiếp tục nói: "Chờ buổi chiều sau khi tan công, mọi người đi đến cửa Cố gia, xếp hàng nhận bánh trung thu. Đừng trễ, giữ trật tự, nghe ta nói không?"
"Vâng, Đồng quản sự."
Đồng An khoát tay áo, đi ra.
Mà lúc này trước cửa Cố gia, kỳ thật đã có người xếp hàng.
Cố Vân Đông đặt bàn ghế ở tiền viện, để cho từng người một đi lên đăng ký lấy bánh trung thu.