Chương 609: Đã trúng
Công nhân trong xưởng phải đợi sau khi đi làm, những nông dân trồng cây ăn quả trong vườn cây lại không cần.
Cố Vân Đông nói Triệu Trụ đưa bọn họ tới trước, đỡ cho sau này chen chúc chật chội.
Những nông dân trồng trái cây đã có kinh nghiệm ngược lại bình tĩnh, người mới tới lại xì xào bàn tán đặc biệt kích động.
Nhưng mà đợi đến khi bọn họ lấy được bánh trung thu, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.
Nhưng ở trước mặt Cố Vân Đông cũng không nói gì, chờ đi ra cửa, mới tụ lại nhỏ giọng nghị luận.
"Sao bánh trung thu này chưa từng thấy qua?"
“Không phải Trương gia sao?”
"Không phải, bánh của Trương ký hình như không phải như vậy. Cái này chưa từng thấy qua, các cửa hàng bánh ngọt khác trong huyện thành cũng không giống như vậy."
“Không phải chứ, chẳng lẽ mua ở phủ thành."
"Ngươi nghĩ thật đẹp, làm sao có thể chuyển từ phủ thành về? Ta đã hỏi thăm, bọn Trần Tiến Bảo mang từ huyện thành về.”
“Ai, ta còn tưởng rằng là bánh trung thu của Trương Ký, trong lòng còn ngóng trông thật lâu, đã nói với hài tử trong nhà như vậy. Con nhà ta chỉ chờ ta lấy bánh trung thu về, kết quả..."
"Không phải nhà họ Cố rất có tiền sao? Sao không mua bánh trung thu của Trương Ký, hay là lần này tuyển quá nhiều người, cho nên mua rẻ một chút?”
Lúc Triệu Trụ đi ra, vừa lúc nghe được những lời này, mặt lập tức trầm xuống.
"Nói cái gì vậy? Chủ nhân phát bánh trung thu còn phát ra sai? Các ngươi đi hỏi thăm một chút, có chủ nhân nào giống như Cố chủ nhân của chúng ta, còn phát đồ cho các ngươi? Làm người phải biết đủ. Nếu không muốn, trả lại đi, có người khác muốn.”
Mấy người kia lập tức ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Triệu ca, chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là không nghĩ tới mà thôi. Chúng ta không nói, cam đoan không nói, chúng ta đều biết Cố chủ nhân rất tốt, bằng không cũng sẽ không liều mạng muốn đến Cố gia làm việc, không phải sao?"
“Đúng vậy, triệu ca, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Cố chủ nhân, chúng ta đặc biệt cảm kích Cố chủ nhân, thật sự."
Triệu Trụ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng là nông dân trồng cây ăn quả làm việc bên ngoài, không giống với những người làm việc trong xưởng Cố gia.
Những người này là người mới tới, cũng không phải Cố Vân Đông quản, không biết bản lĩnh và thủ đoạn của Cố chủ nhân, không có bao nhiêu cảm giác kính sợ với Cố chủ nhân.
Nói cho cùng, vẫn là vấn đề của hắn, con trai hắn nói đúng, hắn nên thiết lập uy tín Cố chủ nhân trong những ngày đầu tiên bọn hắn đến.
Mới nghĩ tới đây, đã thấy Trần Lương đột nhiên chạy tới.
Ông ấy đã lớn tuổi, lúc này lại nhảy như thỏ.
Lúc chạy đến trước mặt Triệu Trụ, thiếu chút nữa bị đụng vào ngã xuống đất.
Triệu Trụ vội vàng đỡ ông ấy: "Thôn trưởng Trần, ông nóng nảy cái gì vậy? Tuổi tác đã lớn, cũng không chú ý một chút.”
Trần Lương khoát tay áo, liên tục thở dốc, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Triệu Trụ thấy bộ dạng rất vội vàng của ông ấy, cũng không cảnh cáo mấy nông dân trồng trái cây kia nữa, trước tiên đỡ Trần Lương vào cửa.
Thấy Cố Vân Đông còn đang đăng ký, Trần Lương trực tiếp nhào tới trước bàn cô.
Cố Vân Đông hoảng sợ, mạnh mẽ ngửa ra sau, may mắn Thiệu Thanh Viễn đỡ cô một cái.
Cố Vân Đông vỗ vỗ ngực: "Trần bá, bá làm sao vậy, phía sau có chó đuổi theo sao?”
Vừa dứt lời, Đại Hắc ở trong góc 'Gâu Gâu' hai tiếng.
Cố Vân Đông nhịn không được mà bật cười.
Trần Lương thở hổn hển, con ngươi của ông sáng đến kinh người.
Dùng giọng cao chưa từng có hét lên.
"Trúng, ha ha ha ha, trúng rồi."
Trần Lương không giải thích được, bất luận là Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn hay là nông dân trồng trái cây khác đang nhận bánh trung thu, tất cả đều không hiểu ra sao mà nhìn ông.
Trần Lương dùng sức nuốt nước miếng, lúc này mới lặp đi lặp lại: "Cha ngươi, cha ngươi trúng rồi, trung tú tài rồi."
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, đứng bật lên: "Thật sao? Yết bảng rồi?”
Mặc dù biết cha mình tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng giờ phút này nghe được tin tức xác thực như vậy, Cố Vân Đông vẫn kích động không thôi.
Trần Lương liên tục gật đầu: "Đi ra ngoài, vừa rồi ta ở cửa thôn gặp sai gia tới báo hỉ, bọn họ nói với ta. Ta lập tức chạy về nói cho các ngươi tin tức tốt, đúng rồi, ngươi nhanh chóng chuẩn bị thưởng bạc, lát nữa quan sai sẽ đến.”
Người vây xem nghe mà sửng sốt, nhưng lúc này đều hiểu được.
"Cố lão gia trung tú tài sao?"
"Ai ôi, đây thật sự là chuyện tốt lớn."
"Chúc mừng Cố chủ nhân, chúc mừng Cố chủ nhân."
"Đúng rồi thôn trưởng Trần, Cố lão gia trúng vị trí thứ mấy?"
Vị trí? Trần Lương ngẩn người, cười hai tiếng: "Cái đó, ta nhất thời quá kích động, nghe nói huynh đệ Đại Giang trúng đã cao hứng chạy về, quên hỏi sai gia."
“Không có việc gì, không có việc gì, lát nữa sai gia đến chúng ta sẽ biết."
Cố Vân Đông vội vàng nói Đồng An ngồi ở trước bàn đăng ký phát bánh trung thu, còn mình nhanh chóng chạy vào phòng lấy bạc.
Nhưng bây giờ mọi người sao còn có tâm tình này? Đội ngũ vốn đang xếp hàng lập tức tản ra, tất cả mọi người chen chúc đến cửa lo lắng lại chờ mong nhìn con đường lớn kia.
Đây chính là chuyện vui của thôn Vĩnh Phúc đấy, đừng nói là thôn Vĩnh Phúc, những thôn xung quanh đây, đã bao lâu rồi không xuất hiện một tú tài?
Hai thôn cách vách, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai tú tài già mà thôi, người đọc sách thật sự không nhiều lắm.
Lúc Cố Vân Đông lấy bạc ra, đám người Cố Tiểu Khê cũng đã nghe thấy động tĩnh mà chạy tới.
Cũng theo mọi người hưng phấn chen chúc ở trước cửa.
Gần, gần, thấy rồi! !
Mọi người kích động không thôi, nhìn chằm chằm hai quan sai đang đến gần.
Hai quan sai vốn còn gõ chiêng vui vẻ hân hoan đi về phía này, lại bị những ánh mắt như vậy nhìn làm cho sững sờ dừng bước, có chút lo lắng cầm bội đao bên hông, giống như một khắc sau đám thôn dân này sẽ nhào tới đánh bọn họ.
Vẫn là Trần Lương vội vàng nói: "Quan sai đại ca, nơi này chính là Cố gia, vị Cố Đại Giang mà các ngươi nói trúng tú tài kia ở chỗ này.”
Nói xong, quay đầu phất phất tay với đám thôn dân kia: "Ta nói, sao các ngươi đừng chắn ở cửa vậy, Vân Đông đâu? Sao vẫn chưa đến."
Cố Vân Đông đang chen chúc phía sau:"..." Cô quá khó khăn.
May mắn thay, đám đông nhanh chóng tản ra từ hai bên.
Hai quan sai kia cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tay cầm thiếp báo hỉ, thấy Cố Vân Đông đi ra, liền hỏi: "Cố Đại Giang có nhà không?"
“Sai gia, Cố Đại Giang là cha ta, sau khi thi xong vẫn ở phủ thành chờ ngày yết bảng, còn chưa trở về."
"Thì ra là như thế." Quan Sai gật gật đầu.
"Vậy trước tiên ở chỗ này chúc mừng Cố cô nương." Lập tức một người gõ cồng chiêng trong tay một cái, một người cầm một phần báo hỉ tiến lên hai bước, cười cao giọng nói: "Chúc mừng
Cố Đại Giang, Cố lão gia thôn Vĩnh Phúc, thi viện đã trúng tú tài, vị trí thứ năm."
Vị trí thứ năm?
Cố Vân Đông vui mừng, thứ tự phía trước như vậy, chính là Lẫm Sinh* rồi.
(*Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ))