Chương 610: Chu thị hét lên
"Đa tạ quan sai đại ca chạy một chuyến này, vất vả vất vả." Cố Vân Đông vội vàng đưa hà bao trong tay ra: "Cái này cho hai vị quan sai đại ca uống chút rượu mừng."
“Cố cô nương thật sự khách khí." Hai người nhận bạc, bọn họ từ huyện thành khẩn cấp chạy đến thôn Vĩnh Phúc báo hỉ, cũng là vì chút tiền mừng này.
Cũng may tin tức của bọn họ linh thông, biết điều kiện Cố gia không kém, khẳng định ra tay hào phóng.
Cố Vân Đông mời bọn họ: "Hai vị vào nhà uống chén trà nghỉ chân, đường xa mà đến cũng rất vất vả, trời còn nóng như vậy."
“Không được, chúng ta còn phải trở về huyện thành trước khi cửa thành đóng lại, vậy cáo từ trước."
Cố Vân Đông nghe bọn họ nói như vậy. Vẫn để Đồng Thủy Đào rót hai ly nước đường cho bọn họ uống giải khát.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn cũng xách theo hai cái bánh trung thu và hai lon đồ hộp tới.
Cố Vân Đông nhận lấy, lại đưa cho hai vị quan sai: "Vậy ta sẽ không giữ các ngươi nữa, vừa hay, hôm nay Cố gia chúng ta phát quà Trung thu cho mọi người, hai vị sai gia hãy cầm theo bánh trung thu và đồ hộp này về, dính chút không khí vui mừng.”
Ánh mắt hai vị quan sai sáng lên, lần này quả nhiên đến đúng chỗ rồi.
Bọn họ đã nghĩ, sao hôm nay Cố gia lại nhiều người như vậy, thì ra là đang phát quà Trung Thu.
Thực sự hào phóng, tết Trung Thu cũng phát quà.
Hai người vừa nói: "Cố chủ nhân quá khách khí rồi." Vừa đón lấy.
Cuối cùng còn ngọt miệng nói: "Cố lão gia có tài, Cố chủ nhân lại biết buôn bán, tương lai Cố gia sẽ phát triển không ngừng, chúng ta chúc mừng Cố cô nương trước."
“Đa tạ đa tạ."
"Vậy chúng ta cáo từ trước, Cố chủ nhân tiếp tục bận rộn đi, không cần tiễn."
Có bạc lại có lễ vật, hai người cao hứng không chịu được, nụ cười mãi chưa ngừng lại.
Đợi đến khi hai vị quan sai rời đi, mấy người dân ở vườn cây ăn quả ở đây nhao nhao quay đầu chúc mừng Cố Vân Đông.
"Ta đã nói huynh đệ Đại Giang chắc chắn sẽ không kém, hạng năm đấy, quá lợi hại."
"Đúng vậy, nghe nói huynh đệ Đại Giang lần đầu tiên tham gia khoa cử, đã là Lẫm Sinh."
"Thôn chúng ta cũng có tú tài rồi, ha ha ha."
Mọi người hưng phấn dị thường, Trần Lương càng hung hăng thở ra một hơi.
Có người trực tiếp đề nghị: "Cố chủ nhân, chuyện vui như vậy có phải nên mời khách ăn tiệc mừng hay không?"
“Đúng đúng đúng, lúc trước đứng đầu kỳ thi huyện cũng không bày rượu, lần này trúng tú tài, không thể cứ bỏ qua như vậy."
Ngay cả Trần Lương cũng gật đầu: "Quả thật nên ăn mừng, để mọi người biết thôn Vĩnh Phúc chúng ta có một lẫm sinh.”
Bày rượu, là phải bày, Cố Vân Đông không có ý kiến.
Nhưng khi nào bày, tổ chức thế nào, chuyện này phải thương lượng đã.
Bởi vậy Cố Vân Đông giơ tay nói với mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời: "Chuyện bày rượu, chờ ngày mai cha ta trở lại, ta sẽ thương lượng với cha ta, đến lúc đó lại thông báo cho mọi người."
“Được."
"Mọi người tiếp tục xếp hàng đi, chúng ta phát xong bánh trung đã."
Mọi người lại nhao nhao đứng về trong đội ngũ.
Cố Vân Đông cũng xoay người trở về tiền viện, trong tay cô cầm tờ hỉ báo kia, Cố Tiểu Khê ở một bên lau tay lên người, rất cẩn thận thành kính nói: "Vân Đông, cho ta xem một chút."
Cố Vân Đông đưa cho hắn, Cố Tiểu Khê vừa nhận lấy, không nghĩ tới bên ngoài lại truyền đến tiếng kinh hô của Chu thị: "Vân Đông, đã xảy ra chuyện.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, mày của Trần Lương càng nhíu chặt lại, quay đầu quát lớn: " Kêu gào cái gì? Lại có chuyện gì không hay rồi? Tin mừng của Đại Giang huynh đệ vừa báo đến nhà, bà đến nói lời xui xẻo đúng không?"
“Ai ôi, ta đang nói với Vân Đông mà." Chu thị vòng qua Trần Lương, lập tức nắm lấy tay Cố Vân Đông nói: "Vân Đông, ta vừa mới từ huyện thành trở về, ngươi có biết huyện thành xảy ra chuyện gì không?”
Cố Vân Đông nghe bà ấy nói đến huyện thành, suy nghĩ một chút, đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô vẫn tỏ vẻ mờ mịt hỏi: "Huyện thành đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì, thì là nhà Trương gia kia, Trương gia ở huyện thành ngươi cũng biết đúng không?” Sáng sớm Chu thị và con dâu đi huyện thành thăm con trai Trần Tiến Tài, dù sao gần đây hắn bận rộn cũng đã nhiều ngày không trở về.
Mẹ chồng nàng dâu hai người đến đó nấu cho hắn một bữa ăn ngon, bồi bổ cho hắn.
Nào biết bọn họ vừa ăn cơm trưa xong, huyện thành đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Cố Vân Đông vẫn bình tĩnh, nhưng những người khác trên sân thì không bình tĩnh được nữa, vội vàng hỏi: "Trương gia? Có phải Trương gia bán bánh ngọt kia không, nhà hắn bị sao vậy?”
“Đúng vậy, Chu tẩu tử ngươi mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho ngươi nóng nảy như vậy?”
Chu thị chậm rãi thở ra một hơi, con ngươi sáng ngời nói: "Ta nói rồi, các ngươi ngàn vạn lần đừng quá kinh ngạc. Trương gia, qủa thật là Trương gia bán bánh ngọt kia. Lại nói, nhà bọn hắn ở huyện thành chúng ta cũng coi như là nhà giàu, điểm tâm kia cũng nổi danh huyện thành, nhưng các ngươi có biết những điểm tâm mới lạ của bọn hắn lấy từ đâu tới không?”
“Không phải nói Trương gia ra tay hào phóng, mua lại công thức bánh mới lạ đó từ nhà khác sao?”
Chu thị vỗ đùi một cái: "Cái gì chứ? Đâu phải mua được, vốn dĩ là cướp được."
Bà nói xong bắt đầu hưng phấn: "Các ngươi không biết, gần đây huyện thành mới mở một cửa hàng bánh ngọt, tiệm bánh ngọt kia làm bánh vừa ngon vừa rẻ, còn cực kỳ mới lạ. Đúng rồi, bánh trung thu mà hiện nay Cố chủ nhân đang phát, cũng mua từ cửa hàng bánh ngọt này đấy.”
Mọi người sửng sốt, cúi đầu nhìn bánh trung thu trong tay.
Chu thị tiếp tục nói: "Cố chủ nhân đúng là có mắt nhìn, lúc trước đã nhìn trúng bánh trung thu của cửa hàng này ngon hơn của Trương gia, nên mới đặt của nhà bọn họ. Không nghĩ tới nha, Trương gia nhìn thấy tiệm này có nhiều người tới mua, bọn hắn lại có chủ ý, muốn lấy bí kíp bánh ngọt của cửa hàng này. Người ta mua bí kíp, ít nhất cũng phải cho giá cả thích hợp, hai bên đều nguyện ý mới được. Nhưng Trương gia không nghĩ như vậy, Trương gia có thể cho các ngươi mở một cửa hàng ở huyện thành, nhưng mở cửa hàng bánh ngọt buôn bán tốt hơn bọn hắn thì tuyệt đối không thể, như vậy chính là đối nghịch với bọn hắn. Bọn hắn muốn bí kíp của cửa hàng này, nhưng không có lấy một chút thành tâm nào. Chỉ bỏ ra mười lượng bạc mà lại muốn mua bí kíp của người ta? Các ngươi nói đi, đây là việc mà con người có thể làm sao?"
Mười lượng bạc? Mọi người xôn xao.
Bọn họ nhìn bánh trung thu trong tay mình, chỉ với Cố gia đặt nhiều bánh trung thu như vậy, không phải đã đủ mười lượng rồi sao? Huống chi còn có người khác nữa.
Trương gia, nghĩ cũng rất hay.
"Chủ cửa hàng kia cũng không đồng ý, Trương gia liền tức giận, đã tìm côn đồ đến cửa hàng bọn họ gây chuyện, bắt đầu uy hiếp lợi dụng, dùng mọi thủ đoạn đấy. Đáng tiếc, lúc này bọn hắn đã đá vào tấm thép rồi.”
“Tấm thép gì cơ?”
Chu thị đắc ý, hừ lạnh nói: "Các ngươi đừng nhìn cửa hàng này không có danh tiếng gì mà không để vào mắt, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ông chủ sau lưng cửa hàng này là ai.”