Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 611 - Chương 611. Trực Tiếp Nôn Ra

Chương 611. Trực tiếp nôn ra Chương 611. Trực tiếp nôn ra

Chương 611: Trực tiếp nôn ra

"Ai?"

Chu thị thần bí bí nói: "Chủ cửa hàng này, chính là người từ kinh thành đến, trong nhà có người này.”

Bà giơ ngón tay cái lên, trong nháy mắt mọi người bừng tỉnh, trong nhà làm quan lớn đấy? Chả trách.

Trương gia đó quả thật đã đá phải tấm sắt cứng rồi.

Về điểm này Cố Vân Đông biết rõ ràng hơn so với Chu thị, cửa hàng này mới mở cách đây không lâu, mà chủ tiệm, là Tần Văn Tranh mời tới.

Người ta vốn mở cửa hàng bánh ngọt ở kinh thành, không chỉ kinh thành, những nơi khác cũng có.

Ngược lại còn chưa kịp mở chi nhánh ở phủ Tuyên Hòa, theo lý thuyết, bọn họ muốn chạy đến bên này mở cửa hàng, chắc chắn sẽ chọn phủ Tuyên Hòa.

Nhưng ông chủ sau lưng cửa hàng này và Tần Văn Tranh có chút giao tình, Tần Văn Tranh nhờ bọn họ tới giúp một việc, trực tiếp mở trước một cửa hàng ở huyện Phượng Khai, sau này muốn mở ở phủ Tuyên Hòa cũng thuận tiện hơn.

Mà yêu cầu của đối phương, chính là Cố Vân Đông cung cấp đường trắng cho bọn họ.

Không chỉ là đường trắng cần thiết cho của hàng bánh ngọt ở huyện Phượng Khai, mà còn cho ba chi nhánh khác ở kinh thành.

Tuy rằng nhà bọn họ ở kinh thành cũng có thể mua được, nhưng trong kinh thành quan to hiển quý nhiều, đường trắng cung không đủ cầu, bọn họ làm điểm tâm lại có nhu cầu lớn, thật sự tranh không được bao nhiêu.

Cố Vân Đông không cần suy nghĩ đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hiện nay cô vừa mới xây thêm xưởng, sản lượng đường trắng cũng tăng lên rất nhiều, cung cấp cho bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa đối phương đưa giá cả cũng không thấp.

Có thể nói, đây là cục diện mà cả ba bên đều được lợi.

Vì thế cửa hàng bánh ngọt kia, vừa khiêm tốn vừa xa hoa mà khai trương.

Trương gia ngay từ đầu cũng không coi trọng bọn họ, cho đến khi tết Trung thu đến, tiệm bánh ngọt đó lập tức buôn bán tốt lên, cho nên Trương gia bắt đầu nóng nảy.

“Các ngươi nói, Trương gia muốn đối phó với chủ cửa hàng này, có thể không?” Giọng của Chu thị đã kéo lại suy nghĩ của cô.

Cố Vân Đông cũng nghe Chu thị nói: "Trương gia vừa uy hiếp người ta, chủ cửa hàng kia liền biết, lập tức xử lý Trương gia. Không chỉ như thế, người ta còn báo quan, hai ngày sau đã tra ra không ít chuyện không sạch sẽ của Trương gia. Thì ra những bí kíp của Trương gia trước kia đều dùng phương thức như vậy mà cướp được từ trong tay người khác. Có vài người không muốn giao ra, Trương gia đã trực tiếp đả thương người.”

Nói xong, giọng Chu thị đột nhiên thấp xuống: "Ta nghe trên đường có người nói, có hai gia đình nhà nghèo, bày một quầy hàng bán bánh ngọt nhà mình làm, kết quả bị Trương gia nhìn trúng, Trương gia chẳng những đập sạp của bọn họ, còn cướp bí kíp của bọn họ, cuối cùng... Giết người diệt khẩu ah."

"Ồ" Mọi người kinh ngạc kêu lên: "Thật hay giả vậy?”

Chu thị lắc lắc tay: "Ta nghe được ở trên đường, nào biết thật hay giả? Nhưng ta thấy tám phần là thật, nếu không sao quan phủ lại niêm phong Trương gia?”

“Trương gia bị niêm phong?”

"Đâu chỉ có vậy, ta nghe nói những quan sai kia chạy đến xưởng làm điểm tâm của Trương gia, xưởng kia bẩn không tưởng tượng nổi, trên điểm tâm có rất nhiều ruồi nhặng bò tới bò lui, ghê tởm chết đi được. Trong góc còn có nước bẩn, thối đến không ngửi được, còn có những người làm việc trong xưởng, ngón tay rất bẩn thỉu. Có một quan sai hai ngày trước vừa mới mua bánh ngọt của Trương gia ăn, nhìn thấy một màn này trực tiếp nôn ra.”

"Oẹ." Bên cạnh cũng có người nhịn không được ọe khô một tiếng.

Mấy nông dân trồng trái cây lúc trước còn oán trách Cố Vân Đông không mua bánh trung thu Trương gia kia thì sắc mặt biến đổi, thiếu chút nữa đứng không vững.

Một lúc lâu sau lại cảm thấy may mắn, còn tốt còn tốt, chủ nhân của bọn họ anh minh quyết đoán, mua ở cửa hàng bánh ngọt này có chỗ dựa vững chắc.

Bằng không bọn họ ăn bánh trung thu Trương gia, cũng phải nôn hết rồi.

Không chỉ có bọn họ, ở đây còn có không ít nông dân trồng cây ăn trái vốn trong lòng cũng có chút nghi vấn, hiện giờ lại bội phục Cố Vân Đông không thôi.

Vừa rồi Chu thị đã nói, bánh trung thu trong tay bọn họ, là do chủ nhân tự mình ăn rồi cảm thấy ngon hơn so với Trương gia.

Lại nói, vẫn là bọn họ được lợi rồi.

Có người muốn biết chuyện tiếp theo, vội hỏi Chu thị: "Vậy về sau thì sao?”

Chu thị nhún nhún vai: "Sau đó, sau đó ah, ta đã trở về rồi.”

“Vậy, vậy người nhà kia thế nào ngươi cũng không biết?”

"Người Trương gia như thế nào sao ta nào biết được, ta chỉ nghe người trên đường nói thôi." Về phần sau đó, đó là chuyện của quan phủ, làm gì liên quan đến bà đâu?

Mọi người nghe vậy, nhất thời có chút thất vọng.

Nhưng tiếng nghị luận sôi nổi vẫn không ngừng, Đồng An gọi mọi người nhận bánh trung thu trước.

Mà Thiệu Thanh Viễn, lại tiến đến bên tai Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay Thiệu Văn đều ở huyện thành, chờ tối nay hắn trở về chúng ta sẽ biết thôi.”

Cố Vân Đông gật gật đầu.

Trương gia phải thu thập, bọn hắn giúp Đào gia làm loại chuyện này, Tần Văn Tranh dĩ nhiên không thể bỏ qua.

Có điều không thể lấy lý do bọn hắn cấu kết với Đào gia, cho nên mới xuống tay từ cửa hàng điểm tâm.

Hai tháng nay, Tần Văn Tranh đã sớm điều ra rõ Trương gia, biết bọn hắn làm những chuyện không sạch sẽ kia, cho nên ra tay tất nhiên một kích là trúng, sẽ không để lại đường lui cho Trương gia.

Mà Trương gia xong rồi, thì Đào gia sẽ có hành động.

Bánh trung thu được phát xong, công nhân xưởng cũng mang về.

Nhưng hôm nay, thôn Vĩnh Phúc lại cực kỳ náo nhiệt, thứ nhất là Cố gia phát lễ trung thu, thứ hai là Cố Đại Giang trúng tú tài, còn là lẫm sinh, thứ ba, chính là Trương gia xảy ra chuyện.

Ba chuyện này, mỗi một chuyện đều đủ để cho người ta say sưa nói.

Cố gia bên này, vui vẻ ăn cơm tối.

Cố Tiểu Khê lập tức dán tờ bảo hỉ của Cố Đại Giang ở chính giữa nhà chính.

Cố Vân Đông: "..." Cô mới biết được rằng đầu năm nay mọi người cũng sẽ làm những chuyện như dán giấy khen, dán giấy báo đậu tú tài ở vị trí dễ thấy nhất trong sảnh đường, thứ nhất có thể làm rạng rỡ tổ tông, thứ hai làm cho khách đến thăm nhà liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy.

Có thể thấy được, mọi người rất coi trọng khoa cử.

Cố Tiểu Khê hỏi mọi người xem vị trí này có được không, mọi người ở phía dưới đều đang tìm tỉ mỉ nhìn.

Vẫn là Cố Vân Đông nói một câu: "Tiểu thúc, đây mới là tin vui tú tài, thúc đã muốn dán ở chính giữa, vậy sau này có báo hỉ của cử nhân, báo hỉ của tiến sĩ, thúc định dán ở đâu?"

Cử nhân? Tiến sĩ?

Đúng đúng đúng, đại ca hắn đọc sách rất giỏi, chắc chắn không chỉ thi đỗ mỗi tú tài, ánh mắt của hắn phải nhìn xa hơn một chút, làm sao có thể giống như một tiểu tử chưa từng thấy qua chuyện đời đây?

Cố Tiểu Khê ho nhẹ một tiếng: "Vậy, dán ở bên trái." Hắn khoa tay múa chân hỏi Cố Vân Đông: "Vị trí này đủ dễ thấy, cũng có chỗ cho hỉ báo sau này.”

Cố Vân Đông gật đầu, Cố Tiểu Khê liền dán lên.

Lúc này, Thiệu Văn cũng trở về, Cố Vân Đông rất để ý kết cục của Trương gia, lập tức xoay người đi tìm hiểu tin tức, ngay cả Cố Tiểu Khê ở phía sau gọi cô cũng không nghe thấy.

Thiệu Văn đang báo cáo với Thiệu Thanh Viễn, thấy Cố Vân Đông tới thì ngừng lại.

“Thế nào, Trương gia thế nào?”

Thiệu Văn nói: "Trương gia xem mạng người như rác, quan phủ tra ra bọn hắn vì lợi ích cá nhân mà tàn sát ba mạng người, hơn nữa vì phát triển việc làm ăn, đã dùng thủ đoạn không chính đáng hại không ít dân chúng nghèo khổ và người làm ăn chân chính. Thậm chí xưởng của Trương gia còn không sạch sẽ, nguy hại cực lớn đến sức khỏe của dân chúng trong huyện thành, cho nên, cha con Trương lão gia trong tay dính mạng người bị phán chém đầu, nữ quyến lưu đày.”

“Hôn sự của Trương Kiều và Liễu Duy thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment