Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615. Đưa Tần Thụ Đi Cùng

Chương 615. Đưa Tần Thụ đi cùng Chương 615. Đưa Tần Thụ đi cùng

Chương 615: Đưa Tần Thụ đi cùng

Lại nói, Tần Văn Tranh thật đúng là chưa từng thấy qua một xưởng nhỏ nhà ai lại có thể có nhiều quan hệ như vậy.

Huống chi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng không dễ ức hiếp.

Cho nên lần này Tần Văn Tranh rời đi, cũng không có gì phải lo lắng.

Cố Vân Đông thầm thở dài, thấp giọng hỏi: "Khi nào đi?”

“Chờ sau khi ngươi thành thân sẽ rời đi, Hoàng Thượng đã hạ chỉ thúc giục ta trở về kinh thành. Về phần những học sinh của ta, tạm thời vẫn đọc sách ở trong học đường, Phạm phu tử vẫn ở đó, nhưng đến cuối năm học đường sẽ không mở nữa. Ta sẽ an bài cho các học sinh đến thư viện Đông Nghĩa, ta đã nói chuyện trước với viện trưởng rồi. Về phần Vân Thư và Nguyên Trí, còn phải hỏi ý kiến của các ngươi.”

Phải, đây cũng là một rắc rối.

Cố Vân Đông nhíu mày: "Chuyện này cũng không vội, sau này ta và phụ thân sẽ thương lượng rồi lại quyết định. "

“Cũng được." Tần Văn Tranh gật gật đầu, đột nhiên nhìn Tần Thụ một cái, nói: "Còn có một chuyện nữa."

"Hả?"

"Ta định sẽ mang Tần Thụ đi theo bên người, đưa đến kinh thành."

Cố Vân Đông ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Tần Thụ. Tần Thụ cũng kinh ngạc quên cả ăn điểm tâm, trong miệng phồng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Hiển nhiên, lúc trước hắn cũng không biết.

Nhìn thấy hai người trong thư phòng đều nhìn mình, Tần Thụ vội vàng lau khóe miệng, nuốt điểm tâm xuống, lắp bắp mở miệng: "Tần, Tần đại nhân ngài nói cái gì? Ngài muốn đưa ta đi, đi, đi kinh thành?”

Trời ạ, đó chính là kinh thành, thôn trưởng bá bá nói, đó là dưới chân thiên tử, là nơi phồn hoa nhất, làm cho người ta khao khát nhất của triều Đại Tấn.

Hắn, hắn trước kia ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi qua, hiện tại có thể đi kinh thành?

Tần Thụ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, nói: "Không được, ta đã đáp ứng Cố tỷ tỷ, sau này đi theo phía sau tỷ ấy để học hỏi rồi.”

Tần Văn Tranh nhìn về phía Cố Vân Đông, Cố Vân Đông đang suy tư.

Thành thật mà nói, với tính tình của Tần Thụ, kỳ thật cũng không thích hợp để đến những nơi phức tạp như kinh thành.

Nơi đó, đừng nói Tần Thụ, ngay cả Tần Văn Tranh cũng phải cẩn thận không thể nói sai làm sai. Những người trước kia Tần Thụ tiếp xúc đều rất đơn giản, phức tạp nhất cũng chỉ có những người trong sơn trại, mấy ngày nay có thể có chút trưởng thành, nhưng nước trong kinh thành lại quá sâu.

Nhưng người như Tần Văn Tranh, đi theo bên cạnh hắn có thể học được không ít bản lĩnh, đối với Tần Thụ sao không phải là chỗ tốt chứ.

Dừng một lúc lâu, cô nhìn về phía Tần Thụ, hỏi: "Vậy đệ có muốn đi kinh thành không, có muốn đi theo bên cạnh Tần đại nhân không?”

Tần Thụ sửng sốt, chuyện này... Có muốn hay không, hắn nên nói muốn, hay là không muốn?

Tần Thụ liếc nhìn Tần Văn Tranh một cái, kỳ thật, Tần đại nhân này rất lợi hại.

Lúc ấy ở trên núi, hắn tận mắt nhìn thấy Tần đại nhân trấn định tự nhiên chỉ huy người khác, khi đối mặt với một tên tiểu tốt nhấc kiếm mặt cũng không đổi sắc, dáng vẻ rất lợi hại, còn lợi hại hơn gấp trăm lần những người mà hắn từng nhìn thấy.

Tần Thụ muốn đi theo hắn, muốn học tập bản lĩnh.

Được rồi, Cố Vân Đông không cần Tần Thụ trả lời, chỉ nhìn ánh mắt của hắn, đã biết suy nghĩ trong lòng rồi.

Dù sao, người này thật sự không biết che dấu mình.

"Được rồi, vậy đệ đi theo Tần đại nhân đi, sau này xem nhiều học nhiều, bớt nói lại, có biết không?"

Nhìn nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn và bớt nói chuyện.

Bảy chữ này, trong những ngày sau này, vẫn luôn theo Tần Thụ mà trưởng thành, luôn kéo hắn trở về trước khi hắn phạm sai lầm.

Tần Thụ dùng sức gật đầu, chuyện này cứ như vậy định ra.

Tần Văn Tranh nói cô yên tâm, hắn còn không đến mức ngay cả Tần Thụ cũng không bảo vệ được.

"Hắn lần này coi như đã lập công, hỏi Hoàng Thượng đòi phần thưởng cũng không quá đáng. Đứa nhỏ Tần Thụ này tuy rằng ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng thắng ở một mảnh chân thành, kỳ thật cũng rất thông minh, nếu được dẫn dắt, tương lai tiền đồ tất nhiên sẽ không kém.”

Cố Vân Đông gật đầu.

"Nhưng lúc trước hắn rời khỏi nhà không nói tiếng nào với thôn trưởng thôn bọn họ, tuy rằng sau đó ta đã sai người đưa thư đến thôn Tần Nam. Trước khi Tần Thụ đi kinh thành, tốt nhất vẫn nên trở về nói lời tạm biệt, miễn cho bọn họ lo lắng.”

Nghe cô nói như vậy, Tần Thụ lập tức dừng động tác uống trà, hơi cúi đầu, tự trách: "Đều do đệ không tốt.”

Tần Văn Tranh đồng ý: "Chờ ngày mai ăn xong rượu mừng của ngươi, sẽ đưa hắn trở về một chuyến.”

Chuyện đã định ra, Cố Vân Đông còn có việc phải làm, người bên ngoài cũng đã gọi cô nhiều lần.

Cố Vân Đông mở cửa thư phòng, sai người an bài cho Tần Thụ ở Cố gia.

Tần Văn Tranh đi trước.

Tần Thụ có thể ở lại thôn Vĩnh Phúc cả đêm đã rất vui vẻ, nhìn người Cố gia bận rộn, hắn cũng ra tay hỗ trợ.

Cũng chỉ một buổi chiều, hắn đã nghe được không ít chuyện.

Cố Vân Đông lần này có thể coi như hiểu được vì sao Tần Văn Tranh lại muốn mang Tần Thụ theo bên người, đứa nhỏ này quả thực là một cao thủ trong việc hỏi thăm tin tức.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đã bị Kha biểu cô gọi dậy.

Cô mơ mơ màng màng ngồi trên ghế đẩu, để cho mọi người trang điểm.

Cố Vân Đông bị động tác trang điểm, bối tóc kích thích đến triệt để tỉnh táo, quả thực chịu tội mà.

Hết lần này tới lần khác, Kha biểu cô và Cố đại cô ở một bên đè bả vai cô.

"Nhẫn nhịn một chút, tân nương tử nào cũng phải trải qua lần này."

Cố Vân Đông đau đến nước mắt cũng muốn chảy ra: "Thật sao?”

Cô giơ tay lên muốn sờ, bị Kha biểu cô đánh xuống.

Cũng may có Dương thị thương cô, vừa ở bên cạnh giúp cô thổi khí, vừa nhỏ giọng nói: "Đông Đông, mẹ muốn cứu con, nhưng các nàng nhiều người, mẹ đánh không lại, các nàng còn không cho phép mẹ đi gọi cha con, quá hư rồi.”

Nói xong bà còn tức giận, trừng mắt nhìn Cố đại cô vài cái.

Cố Vân Đông thành công bị bà ấy chọc cười, cũng không để ý đau nữa, kéo tay Dương thị nói: "Không có việc gì, có mẹ thổi giúp con, sẽ không đau nữa.”

Dương thị cười.

Cố Vân Đông nhìn nhìn, tất cả cảm xúc vừa rồi đều hóa thành không nỡ.

Giờ này khắc này, cô mới có một loại cảm giác... Hôm nay, cô thực sự sắp kết hôn.

Nhìn Dương thị vẫn còn mơ mơ màng màng, Cố Vân Đông nhớ lại bộ dạng lúc trước trên đường chạy nạn, Dương thị cõng mình từng bước gian nan đi về phía trước.

Giống như, chỉ mới ngày hôm qua.

"Đông Đông, làm sao vậy? Có đau không?" Dương thị bỗng nhiên bối rối đánh tay người trang điểm kia: "Đừng làm nữa, Đông Đông nhà ta đau, con bé đau.”

Bình Luận (0)
Comment