Chương 614: Đào gia đổi chủ
Cố Vân Đông giật mình, nhìn Tần Văn Tranh một chút, lại nhìn người phía sau hắn.
Người phía sau nhìn về phía cô cười cười, giơ tay gãi gãi đầu, vẫn là biểu cảm quen thuộc đứng trước mặt Cố Vân Đông
"Cố tỷ tỷ, thì ra nơi này chính là nhà của tỷ? Thật là một nơi tuyệt vời."
Cố Vân Đông hồi phục lại tinh thần: "Tần Thụ? Sao đệ lại ở đây?”
Tần Thụ nhìn Tần Văn Tranh một chút: "Là Tần đại nhân dẫn đệ tới đây, hắn nói tỷ ở chỗ này, còn nói ngày mai tỷ và Thiệu đại ca sẽ thành thân, nên đệ muốn đến xem một chút."
Cố Vân Đông vội vàng nghiêng người tránh ra: "Vào nhà trước, vào rồi nói sau.”
Tần Thụ "ừm" một tiếng, cao hứng đi vào bên trong.
Cả một đường đều mở to mắt đánh giá căn nhà lớn của Cố gia, hắn vẫn giống như thiếu niên mới vừa đi ra khỏi thôn Tần Nam kia, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.
Dọc đường nhìn thấy đám người Cố Đại Giang, hắn lập tức nhu thuận bắt đầu chào hỏi.
Những người khác cũng rất tò mò Tần Thụ, nhao nhao ngước mắt đánh giá hắn, Tần Thụ đột nhiên bị nhìn thì cảm thấy ngượng ngùng.
Cho đến khi ba người đến thư phòng, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi.
Cố Vân Đông rót cho hắn một ly nước đường, Tần Thụ chậm rãi uống một ngụm, trong nháy mắt vui đến mở to mắt: "Ngon quá.”
Cố Vân Đông cười nói: "Đây là nước đường trắng pha, nếu đệ thích, quay về tỷ cho đệ một gói.”
Tần Thụ trước kia không biết, sau những ngày ở trên núi kia, ít nhiều nghe được rằng đường trắng là một thứ quý giá, lập tức lắc đầu, lúc cúi đầu uống trà, uống từng ngụm nhỏ.
Cố Vân Đông bật cười, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Tần Văn Tranh: "Tần Thụ không phải ở trên núi sao? Sao ngài lại đưa hắn đến đây?”
Tần Văn Tranh cũng uống một ngụm trà, một lát sau mới nói một câu: "Đào gia đổi chủ."
Cố Vân Đông sửng sốt, sau đó con ngươi sáng lên: "Đào Phong Đào Yến đã kéo Đào lão gia xuống rồi?”
"Ừm." Tần Văn Tranh gật gật đầu: "Ý tứ ban đầu của ta, là muốn lợi dụng Đào lão gia gặp chuyện không may rồi dẫn ra người sau lưng ông ta. Chuyện này tiến triển rất thuận lợi, Đào lão gia sắp bị hai đứa con trai của mình đoạt quyền, có người ở phía sau giúp ông ta một phen. Đáng tiếc, có ta ở đây, Đào Phong tất nhiên có chuẩn bị, Đào lão gia cho dù có người giúp, cũng chỉ giãy dụa được hai cái mà thôi, người nọ thấy Đào lão gia không thể cứu vãn, trực tiếp vứt bỏ, giết người diệt khẩu.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Đào lão gia chết rồi sao?”
"Ừ, ngộ độc mà chết. Người nọ đại khái cũng tức giận Đào Phong Đào Yển làm hỏng chuyện tốt của hắn, muốn đổ lên đầu hai người tội danh tức chết Đào lão gia, cho nên lúc Đào lão gia và Đào Phong cãi nhau đã bị tức giận đến nôn ra máu, mất mạng tại chỗ.”
Cũng may hai người Đào Phong có chuẩn bị, lập tức tìm đại phu chẩn trị, xác định Đào lão gia bị người hạ độc mà chết.
Nhưng rốt cuộc ai là hung thủ, hiện tại vẫn là án treo, tồn tại ở trong hồ sơ quan phủ mà thôi.
Về phần Đào Hành, hắn vốn không có tiền đồ, chẳng qua ỷ vào Đào lão gia thương hắn nên mới làm bậy như thế. Hiện giờ Đào lão gia đã chết, Đào lão phu nhân bị tức đến sinh bệnh ở trên giường, Đào phu nhân lại bởi vì việc nhiều năm trước hại chết cố phu nhân bị bại lộ nên bị đưa vào trong ngục.
Đối mặt với hai huynh đệ Đào Phong đoàn kết một lòng, Đào Hành ngay cả dũng khí lên án công khai bì cha mẹ mình cũng không có.
Đào Phong trực tiếp đưa hắn đến biệt trang, canh giữ một thôn trang nhỏ đã cũ nát mà trải qua nửa đời sau.
Chuyện của Đào gia kết thúc, mà người đứng sau hại chết Đào lão gia kia, cũng rơi vào trong tầm mắt Tần Văn Tranh.
Tần Văn Tranh một đường truy đuổi, sau đó đi vào trong núi kia.
Tuy nhiên, người đàn ông kia sau khi đi vào núi đã biến mất.
"Nếu không phải có Tần Thụ hỗ trợ, chỉ sợ lúc này chúng ta sẽ không công mà trở về." Tần Văn Tranh nói xong, nhìn Tần Thụ đang tò mò cầm điểm tâm ăn.
Hắn thấy vậy lập tức thu tay trở về, cực kỳ ngượng ngùng.
Cố Vân Đông vội vàng đẩy đĩa ra trước mặt hắn: "Ăn đi, cái này đặc biệt bưng tới cho đệ ăn, nếu đệ khách khí, chính là không coi ta là tỷ tỷ rồi.”
Tần Thụ vội vàng lấy hai cái nhét vào miệng.
Tần Văn Tranh bật cười, tiếp tục nói: "Tần Thụ rất quen thuộc với chỗ đó, hắn cũng tận mắt nhìn thấy người nọ vào núi. Trong núi có một nơi được che giấu, Tần Thụ dẫn người của chúng ta lặng lẽ lẻn vào đó, tìm được một mật đạo, thông qua mật đạo đó, chúng ta tìm được một mỏ quặng.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt, mỏ quặng?
"Cũng không quá lớn." Tần Văn Tranh nói: "Nhưng đó là quặng sắt, những người đó bắt không ít người đi đào quặng cho bọn hắn, những quặng sắt này dùng để chế tạo vũ khí. Thôn nhỏ nơi Tần Thụ ở, chỉ là chỗ ngoài cùng, lương thực trong mỏ đều được lấy từ thôn nhỏ kia. Nếu không có mật đạo đó, chúng ta cũng không tìm được mỏ quặng kia.”
Lúc trước Tần Văn Tranh từ Cố Vân Đông mà biết được bên này có một thôn nhỏ nhưng vẫn không hành động, nguyên nhân chính là ở chỗ này, cho dù bọn họ lục tung cái thôn nhỏ này cũng không có tác dụng gì, trong thôn cũng chỉ có mười hộ gia đình, nhiều lắm cũng chỉ bị bắt với tội danh sơn tặc.
Nếu như vậy, chỗ mỏ quặng kia, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ tìm được.
Nói đến đây, Tần Văn Tranh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ta đã nói với ngươi, ta ở huyện Phượng Khai là để tra một người nào đó. Kỳ thật chính là vì mỏ quặng này, lúc trước có người liều chết từ trong mỏ quặng nhỏ này chạy ra, đúng lúc bị ta gặp phải, đáng tiếc, người nọ chưa nói ra vị trí cụ thể thì đã chết.”
Hắn bẩm báo chuyện này cho người lúc ấy còn là thái tử, Hoàng Thượng nói hắn cần phải tra ra vị trí mỏ, hắn mới tới huyện Phượng Khai làm phu tử.
Cố Vân Đông bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Trách không được Tần Văn Tranh từng hỏi Thiệu Thanh Viễn mấy lần về chuyện bên trong núi Cửu Hổ, trách không được Đái Văn Hoắc mượn danh nghĩa săn thú để Thiệu Thanh Viễn đưa bọn họ xâm nhập vào núi Cửu Hổ.
Đáng tiếc, núi Cửu Hổ quá lớn, mãnh thú bên trong nguy hiểm, muốn tìm được một mỏ quặng ẩn nấp như vậy thật sự quá khó khăn.
May mắn thay, mọi chuyện đã có một bước đột phá lớn.
Nhưng mà Tần Văn Tranh vẫn thở dài một hơi: "Đáng tiếc, tuy mỏ quặng đã tìm được, nhưng vẫn chưa bắt được người đứng đằng sau, chỉ biết người nọ ở kinh thành.”
Cố Vân Đông đột nhiên ý thức được cái gì, con ngươi hơi lóe lên, thấp giọng hỏi: "Ngài…. Sắp trở về kinh thành?”
"Phải."
Quả nhiên là như thế, trong lòng Cố Vân Đông không tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Mặc dù thường xuyên ồn ào ghét bỏ lẫn nhau, nhưng họ đã là bạn bè. Giữa hai bên cũng hợp tác với nhau không phải chỉ một lần hai lần, cô giúp Tần Văn Tranh vài lần, Tần Văn Tranh cũng không coi cô là người ngoài, một đường che chở cô.
"Nhưng ngươi yên tâm, cho dù ta đi rồi, xưởng nhà ngươi hiện giờ cũng không có ai dám động. Không nói những thứ khác, mấy nhà giàu trong huyện thành, đều có giao tình không cạn với ngươi."
Không phải sao?
Liễu gia không cần phải nói, Bành gia đối với Cố Vân Đông cũng rất chiếu cố, Đào gia không có Đào lão gia làm chủ, đối với Cố Vân Đông cũng rất hữu hảo, Trương gia lại trực tiếp bị diệt rồi.
Mà cửa hàng bánh ngọt mới tới trong huyện thành kia, cũng có quan hệ hợp tác với Cố Vân Đông.