Chương 613: Tết trung thu đoàn viên
Nhưng những chuyện này, Cố Vân Đông còn chưa có tâm tư chú ý tới.
Ngày hôm sau, Cố Đại Giang đã cùng Dương thị và vợ chồng Biển Hán trở về.
Cùng trở về còn có Kha biểu cô, lần này biểu cô đến, đã tính sẽ ở lại cho đến khi Cố Vân Đông thành thân xong mới trở về.
Cố Đại Giang vừa về đến nhà, Trần Lương và không ít thôn dân đã tới cửa chúc mừng ông.
Không chỉ như thế, bên huyện thành cũng tới thưởng bạc, khen ngợi Cố Đại Giang một phen.
Đợi náo nhiệt qua đi, người trong thôn lại hỏi chuyện bày tiệc rượu.
Việc này trước đó Cố Đại Giang cũng nghĩ tới: "Đến cuối tháng chính là ngày Vân Đông và Thanh Viễn thành thân, ta nghĩ, đến lúc đó cùng nhau bày tiệc rượu là được."
“Cái này..." Trần Lương không nghĩ ông ấy sẽ tính như vậy, có chút kinh ngạc.
"Trần lão ca, ta dù sao cũng chỉ là một tú tài mà thôi, vốn dĩ cũng không nên khoa trương như vậy, huống chi nếu hiện tại bày một lần, cuối tháng lại bày một lần, mình mệt mỏi không nói, còn có thể bị không ít người chỉ trích."
Trần Lương ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý: "Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.”
Ngược lại không ít thôn dân nghe xong có chút thất vọng, aizz, còn tưởng rằng có thể ăn hai bữa rượu mừng, sao Cố Đại Giang lại nghĩ như vậy là không được chứ?
Nghe nói trên trấn có con trai của một gia đình cũng trúng tú tài, thứ tự ở tít đằng sau, người ta còn định bày tiệc đãi khách ba ngày đấy.
Cố Đại Giang lại là Lẫm Sinh, sao lại có chút keo kiệt như vậy?
Còn khiêm tốn cái gì? Cũng đã thi đỗ tú tài rồi, không phải nên đi khắp nơi khoe khoang sao? Có gì phải giấu diếm chứ. Nếu là bọn họ, đã sớm đánh trống khua chiêng, hận không thể nói cho mọi người đều biết.
Có điều mọi người cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi, nói xong chúc mừng rồi rời đi.
Trần Lương thấy vậy lắc đầu, những người này, trong lòng chỉ nhớ thương mấy bữa ăn.
Chờ mọi người đi rồi, Cố Đại Giang mới thở ra một hơi, đi vào nhà chính.
Vừa mới ngồi xuống, tiểu cô nương Khả Khả đã bưng một mâm đồ vui vẻ tiến vào.
"Đây là cái gì?"
"Bánh trung thu." Tiểu cô nương đặc biệt kiêu ngạo mở miệng: "Con và đại tỷ cùng nhau làm, ăn ngon lắm, hôm nay con đã ăn ba cái.”
Cố Đại Giang nhíu mày, nhìn một cái bánh trung thu lớn trong tay, nói: "Lớn như vậy mà con ăn ba cái? Bụng không trướng lên sao? Bị đầy bụng thì làm thế nào?”
Cố Vân Đông ở một bên không nhịn được cười: "Cha, con bé cắt một cái bánh trung thu thành ba miếng, chia thành 3 cái để ăn.”
Cố Đại Giang: "..." Ông lớn tuổi, càng ngày càng không bắt kịp suy nghĩ của tiểu hài tử hiện tại rồi.
Ngược lại Dương thị ngạc nhiên ôm lấy tiểu cô nương, nói: "Khả Khả thật tốt, thật thông minh, vậy mẹ cũng cắt thành ba miếng, như vậy mẹ cũng ăn ba cái rồi.”
Bàn tay nhỏ bé đầy thịt của tiểu cô nương ôm khuôn mặt của mình, bộ dạng thẹn thùng: "Mẹ, mẹ không cần khen con như vậy, tuy rằng con biết mình rất thông minh, nhưng lần sau mẹ phải uyển chuyển một chút.”
"Ồ ồ, được." Dương thị lập tức gật đầu: "Khả Khả, mọi người đều nói con rất thông minh.”
Cố Vân Đông quả thực đã bị hai bảo vật sống này làm cho cười chết, mẹ, đây là cách nói uyển chuyển của mẹ sao?
Cố Đại Giang bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn về phía bánh trung thu trong tay, nói: "Bánh trung thu này cha chưa từng thấy qua, nhìn có vẻ rất ngon.”
Ông cắn một cái, con ngươi hơi sáng lên, quả thật không tệ! !
Ngày thứ hai sau khi Cố Đại Giang trở về là tết trung thu.
Cố gia hiếm khi đoàn tụ như vậy, hiện giờ mới được coi là đoàn viên chân chính.
Bởi vậy tết trung thu này đối với Cố gia mà nói, đặc biệt trân trọng, đặc biệt có ý nghĩa.
Cố Vân Đông đã chuẩn bị bánh trung thu, bưởi lớn, cam, bánh tròn gạo nếp, trái cây, đậu, rượu và các lễ vật bái nguyệt khác.
Đến buổi tối khi trăng hiện ra, Thiệu Thanh Viễn chuyển cái bàn lớn vào trong viện, mọi người lập tức bận rộn, bày tế phẩm lên bàn.
Bái nguyệt cũng có quy trình, có điều ở nơi như nông thôn sẽ không chú ý nhiều như vậy.
Chỉ là hơi có lệ một chút, sau đó mọi người sẽ ngồi dưới ánh trăng bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
Rượu là rượu trái cây, Cố Vân Đông còn chia ra vài chén cho mấy đứa nhỏ uống.
Cả nhà, hiếm khi tĩnh tâm cùng nhau nói chuyện phiếm như vậy.
Cố Đại Phượng rất vui vẻ, uống một ngụm rượu trái cây nói: "Trước kia luôn vì kiếm tiền bận rộn, chưa từng nghĩ tới còn có ngày này.”
Cố Vân Đông nghiêng đầu nhìn bà ấy: "Gần đây việc làm ăn của đại cô thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, Cố Đại Phượng càng thêm vui vẻ, vỗ mạnh một cái nói: "Chuyện này đương nhiên là tốt rồi, cái cầu trượt kia, thật đúng là có không ít nhà giàu muốn làm. Cha đứa nhỏ nhận không ít việc, còn thu một đồ đệ."
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Đồ đệ?”
Biển Hán khoát tay áo: "Đồ đệ gì a, chính là tên tiểu Lục kia."
Tiểu Lục?? Cố Vân Đông suy nghĩ nửa ngày, khóe miệng giật giật: "Tên côn đồ kia?”
“Đúng, hắn sợ ngươi, cho nên cũng rất chiếu cố nhà chúng ta. Có lần ta đi ra ngoài, thời gian đi bộ có chút dài, thấy không thoải mái, hắn thấy vậy thì lập tức đỡ ta về nhà. Sau đó lại giúp ta mấy lần, cũng không tính là đồ đệ, chỉ là giúp đỡ bưng đồ, ta trả cho hắn chút tiền công.”
Phải biết rằng, đầu năm nay người làm đồ đệ, đều là làm việc không công.
“Vậy lão đại của hắn cũng có thể đồng ý sao?”
Cố Đại Phượng lắc đầu: "Ta nghe Tiểu Lục nói, hắn và lão đại hình như náo loạn, trở mặt rồi. "
Cố Vân Đông: "…" Được rồi, việc này bọn họ tự mình giải quyết đi.
Nhưng dượng làm ăn phát đạt vẫn đáng để chúc mừng, chắc không lâu nữa, cửa hàng của bọn họ cũng có thể mở rồi.
Mọi người cùng nhau cụng ly, lại nói đến Cố Tiểu Khê.
Bây giờ hắn cũng rất bận rộn, đã có gia đình có con, nên làm việc vô cùng cố gắng.
Nhìn thấy ca ca tỷ tỷ đều có tiền đồ, hắn không phải là không vội, nhưng quả thật không có bản lĩnh kia.
Không phải có câu nói rằng, có bao nhiêu bản lĩnh thì ăn bấy nhiêu chén cơm sao? Hắn cảm thấy trồng trọt cũng không tệ, ít nhất trước mắt hắn muốn chăm sóc mấy mẫu đất kia thật tốt là được rồi.
Đối với ý tưởng của hắn, tất cả đều ủng hộ.
Làm việc tay chân cũng rất tốt, có phần tâm bình dị này, tương lai có thể không có tiền đồ sao?
Cố Đại Giang ăn một miếng bánh trung thu, híp mắt nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, trong lòng lại rất thỏa mãn.
Một đêm nay, Cố gia tán gẫu đến khuya mới tan. Lúc Thiệu Thanh Viễn rời đi, ánh mắt rơi vào trên người Cố Vân Đông thật lâu không rời.
Sau đêm nay, vào ngày mai hắn không thể gặp cô.
Ừm, Cố đại cô và Kha biểu cô nói, trước khi thành thân phải tránh hiềm nghi.
Sau khi trung thu qua, sẽ bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc cưới tiếp theo.
Đồ cưới của Cố Vân Đông đều đã chuẩn bị xong, tất cả đều do Kha biểu cô tự mình khiểm tra, giám sát.
Một ngày trước hôn lễ, cho dù là Thiệu gia hay là trong sân nhà cô, đều chất đầy các loại đồ đạc.
Ngay cả bàn ghế cũng đã được mượn đặt trong góc, cả thôn Vĩnh Phúc đều có thể cảm nhận được sự náo nhiệt này.
Lúc Tần Văn Tranh tới, đã nhìn thấy người Cố gia bận rộn, các thôn dân đến hỗ trợ.
Cố Vân Đông không ngờ Tần Văn Tranh lại đến đây vào lúc này, nhưng mà làm cho cô càng không ngờ tới chính là, hắn còn mang theo một người.