Chương 617: Đe dọa của Cố Vân Đông
Diêu thị thật sự rất chán ghét Cố Vân Đông, nếu không có cô, Cố Tiên Nhi cũng sẽ không trở thành thiếp của Bành Trọng Phi.
Tuy rằng Bành Trọng Phi không thích nàng ta, nhưng cũng đủ để làm mình khó chịu.
Hơn nữa từ sau chuyện kia, Bành Trọng Phi rất không kiên nhẫn với nàng ta, ngoại trừ những trường hợp cần thiết phải ra ngoài sẽ cho nàng ta chút mặt mũi, ở trong phủ gần như không bước vào cửa phòng nàng ta.
Bành phủ hiện giờ, địa vị thiếu phu nhân của nàng ta, còn không bằng Hạ di nương.
Diêu thị tức giận, đấu đến long trời lở đất với Hạ di nương.
Nhưng sâu trong lòng, nàng ta ghen ghét Cố Vân Đông cũng không ít.
Vốn phần hận ý này nàng ta gắt gao đè chặt, dù nếu giờ nàng ta dám gây chuyện, chỉ sợ sau này cuộc sống càng khó chịu.
Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của Cố Vân Đông, cô thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ hạnh phúc.
Hạnh phúc, làm cho nàng ta cảm thấy chói mắt.
Diêu thị rốt cuộc không ngăn nổi oán hận sâu trong lòng, muốn vẽ ra một vết nứt ở trong ngày vui lớn như vậy.
Cho nên, nàng ta cố ý ghê tởm Cố Vân Đông, nhắc tới Cố Tiên Nhi.
Nhưng mà Cố Vân Đông lại cổ quái nhìn về phía nàng, "Cố Tiên Nhi? Người cũng đã chết rồi, ta đi đâu mời nàng ta?"
Diêu thị cười nói: "Thì ra ngươi còn biết nàng ta đã không còn sao? Lúc trước chính ngươi tự mình đưa nàng ta đi làm thiếp cho gia nhà chúng ta. Cuộc sống của nàng ta không dễ chịu, ngươi làm tỷ tỷ, chính mình sống tốt, lại chưa từng đi thăm nàng ta. Ngay cả khi nàng ta chết, ngươi cũng chưa từng đi tiễn nàng ta một đoạn đường, haizz.”
Cố Vân Đông nhướng mày: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Nếu không nói nhanh lên, lát nữa sẽ có người vào."
Diêu thị có chút tức giận, chỉ là rất nhanh lại nhếch miệng cười: "Cũng không có gì muốn nói, chỉ là có chút tò mò. Cha ngươi có biết chuyện này không, hắn có biết cháu gái ruột của mình bị con gái ruột của mình đưa lên giường của nam nhân khác không, có biết cháu gái ruột của hắn ở nơi xa lạ này ngay cả mạng cũng mất, có biết cháu gái ruột của hắn chết cũng không ai nhận xác?”
Vào ngày Cố Vân Đông đại hỉ nói những lời này, rõ ràng chính là tới gây chuyện.
Diêu thị thấy sắc mặt cô không tốt, lại càng thống khoái: "Đúng rồi, nghe nói cha ngươi vừa thi đỗ tú tài, ngươi nói xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ có ảnh hưởng gì tới con đường làm quan của cha ngươi không, hả?”
Dương thị nghe không hiểu những lời này, nhưng bà có thể cảm nhận được ác ý của Diêu thị, lập tức đứng lên, chắn ở trước mặt Cố Vân Đông, nhíu mày nói: "Đông Đông nhà chúng ta rất bận rộn, không có thời gian tiếp ngươi, ngươi nói xong rồi thì đi nhanh đi, bằng không ta không khách khí.”
Diêu thị liếc bà một cái, cười nhạo một tiếng, căn bản không để ý tới bà ấy, chỉ nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông kéo Dương thị sang bên cạnh ngồi xuống, trấn an bà ấy xong, mới nhìn về phía Diêu thị: "Ngươi định làm gì?”
“Ngươi nói sao?”
Cố Vân Đông cười nói: "Ngươi muốn cha ta cảm thấy ta là nữ nhi lòng dạ độc ác không để ý tình tỷ muội? Hay là muốn làm hỏng thanh danh cha ta? Diêu thị, ngươi có thể thử xem, nhưng ta cam đoan, hôm nay ngươi làm như vậy, ngày mai ngươi nhất định sẽ bị Bành gia quét ra cửa trở thành nữ nhân bị vứt bỏ, nửa đời sau khổ sở sống qua ngày."
Diêu thị nắm chặt tay, hận không thể nhào tới cắn xé cô: "Lời này nói ra, giống như Bành gia sẽ nghe lời ngươi vậy, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi. Cho dù gia nhà chúng ta có giao tình với ngươi, nhưng lão gia lão phu nhân Bành gia cũng sẽ không cho phép hắn làm ra chuyện hưu thê, hơn nữa còn trở mặt với nhà mẹ đẻ ta.”
Diêu thị vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Đồng Thủy Đào.
"Tiểu thư, tri phủ phu nhân, tri phủ thiếu gia, và Nhiếp cô nương tới."
Diêu thị cứng đờ, nàng vừa rồi nghe được cái gì??
Tri phủ phu nhân? Tri phủ thiếu gia?
Nàng ta ngạc nhiên nhìn về phía Cố Vân Đông, Cố Vân Đông cười nói: "Nghe thấy rồi? Bây giờ ngươi còn cảm thấy, Bành gia sẽ không làm ra chuyện hưu thê? Hay là, ngươi cảm thấy nếu ngươi bị hưu, nhà mẹ đẻ ngươi dám đón ngươi trở về?”
Diêu thị bất ngờ đứng dậy, nàng ta không dám tin nhìn Cố Vân Đông.
“Không có khả năng, ngươi biết tri phủ phu nhân?” Dựa vào cái gì, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu chạy nạn tới mà thôi.
Cho dù có chút thủ đoạn, cho dù có thể kiếm được chút bạc, nhưng làm sao có thể quen biết những gia đình quyền quý này?
Hơn nữa tri phủ phu nhân còn, còn tự mình đến tham gia hôn lễ của nàng ta??
Cố Vân Đông cười nói: "Ngươi ở trong phủ quá lâu rồi." Cả ngày vội vàng đấu đá với Hạ di nương, thế giới bên ngoài đã thay đổi cũng không biết, thật sự đáng buồn.
Diêu thị không tin, nàng ta muốn tự mình đi xem một chút.
Nhưng không đợi nàng ta quay đầu lại, Đồng Thủy Đào đã dẫn Đái phu nhân và Nhiếp Song tiến vào.
Nha hoàn Diêu thị thấy các nàng cũng không dám ngăn cản, trực tiếp lui sang bên cạnh đứng.
Đái phu nhân vừa vào cửa, đã thân thiết kéo tay Cố Vân Đông nói: "Đến trễ đến trễ, đều trách tiểu tử Văn Hoắc kia, hôm qua tới huyện thành, buổi sáng lúc thức dậy hắn còn muốn đến cửa hàng sủi cảo ở phía đông thành ăn sủi cảo. Nói lần trước ăn một lần, còn phải kéo chúng ta cùng đi.”
Cố Vân Đông cười nói: "Không muộn, còn chưa đến giờ lành. Đã sớm nói với bá mẫu, hôm qua mọi người cứ đến luôn nhà ta, các người hết lần này tới lần khác còn muốn ở huyện thành, thật bất tiện.”
"Đừng, chúng ta kéo theo một đống người, ở trong nhà ngươi quá phiền toái, ở khách điếm cũng không có gì. Lần trước đến nhà ngươi, đã đi dạo thôn Vĩnh Phúc, huyện thành còn chưa từng thấy qua, nhân dịp này đi dạo một chút.”
Mấy người Đái phu nhân xuất hành, không chỉ có ba người mà thôi, còn có nha hoàn bà tử thị vệ xa phu, cộng lại cũng hơn mười mấy người.
Nhiếp Song ở một bên gật đầu: "Đúng vậy, huyện thành còn rất thú vị.”
Đái phu nhân vội vàng đưa lễ vật thêm trang của mình ra, bà đưa vòng tay ngọc, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Nhiếp Song cho một cái trâm, theo như nàng nói, đã mua nó lúc ở kinh thành, lúc trước nàng vừa nhìn đã thích, cảm giác đặc biệt xứng đôi với Cố Vân Đông, sau khi mang về chỉ chờ hôm nay phát huy tác dụng.
Nàng còn đưa một đôi bông tai Bao cô nương tặng, trong nhà Bao cô nương có việc, không thể đến tham gia hôn sự của cô.
Trong phòng tiếng cười nói vui vẻ, vừa nhìn đã biết mấy người có quan hệ vô cùng tốt.
Diêu thị lui vào trong góc, cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng ta đã gặp qua Đái phu nhân, là bà ấy, không sai.
Còn có vị Nhiếp cô nương kia, Nhiếp phủ ở phủ thành, cũng là đối tượng Bành gia căn bản không dám trèo cao.
Các nàng, các nàng lại có quan hệ tốt với Cố Vân Đông như vậy?
Nếu như chỗ dựa của Cố Vân Đông là các nàng, vậy Bành gia thật sự có khả năng sẽ hưu nàng ta.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn Diêu thị một cái, sắc mặt Diêu thị đại biến, mạnh mẽ cúi đầu.
Cố Vân Đông biết, nàng ta không dám làm ra chuyện thiêu thân gì nữa.
Đái phu nhân cẩn thận, cũng nhìn Diêu thị một chút, nhưng không nói gì, ngược lại ở một bên kiên nhẫn nói chuyện với Dương thị.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, chú rể đến đón dâu.
"Tân lang đến rồi...".