Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 618 - Chương 618. Chặn Cửa

Chương 618. Chặn Cửa Chương 618. Chặn Cửa

Chương 618: Chặn Cửa

Cố đại cô nói Cố Vân Đông nhanh chóng đậy khăn lên, ngồi ở bên giường an tĩnh chờ.

Đái phu nhân và đám người Nhiếp Song đi ra khỏi phòng, Diêu thị cũng thừa dịp loạn mà đi ra ngoài.

Nàng ta không dám có tâm tư khác nữa, ra cửa liền đi tìm Bành Trọng Phi, không nghĩ tới nghe người ta nói Bành Trọng Phi đã qua Thiệu gia bên kia. Nàng ta lập tức cảm thấy trong lòng nghẹn lại, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.

Nàng ta muốn rời khỏi Cố gia, nhưng lúc này cửa Cố gia đã đóng lại.

Bên trong cửa lớn có một đám người chặn lại, cách cửa lớn gần nhất, đặt ba cái ghế nhỏ, có ba người ngồi.

Vân Thư Vân Khả Nguyên Trí, giống như tiền đạo chặn cửa, ngồi đối diện với cửa lớn.

Phía sau bọn chúng là ba huynh muội Tăng Gia, hai huynh đệ Ngưu Đản Lư Đản, còn có Liễu Dật Tần An Ninh Lữ Hồng Xảo cùng các tiểu bằng hữu.

Người đến xem náo nhiệt đều sợ ngây người, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được tất cả đều là tiểu hài tử.

Mọi người vây xem đều cười ha ha, cả đình viện rất náo nhiệt.

Đái phu nhân nhìn từ xa, không nhịn được nói với Kha biểu cô: "Bọn nhỏ có thể ngăn cửa sao?"

“Có mấy đứa nhỏ ở đây, người bên ngoài cũng không dám dùng sức đẩy cửa."

Đái phu nhân nhướng mày, cũng đúng.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa đã truyền đến tiếng hét.

"Chú rể đến đón cô dâu, mau mở cửa đi."

Vừa nghe giọng nói mười phần khí lực này, đã biết là Liễu Duy.

Vân Thư từ trên ghế nhỏ đứng lên, chống nạnh, hét ra với bên ngoài: "Muốn cưới tỷ tỷ ta, trước tiên qua cửa ải này của ta."

“Đúng, đúng, đúng, trước hết vượt qua cửa ải." Giọng nói non nớt của bọn trẻ vang lên ngay sau đó.

Liễu Duy ngoài cửa cười ha ha, tiến đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn đang có chút khẩn trương, nói: "Yên tâm, ta đã sớm nói Liễu Dật nhà chúng ta đi hỏi thăm đề bài của Vân Thư, chỉ là thi từ ca phú đao thương kiếm kích. Bên cạnh ngươi có ta và Đái huynh đệ, một văn một võ đều có thể giúp ngươi ngăn trở.”

Nói xong, hắn lại hô lớn: "Được, vậy ngươi ra đề đi."

“Được, người ngoài cửa nghe." Vân Thư vỗ vỗ quần áo mới trên người, ho nhẹ một tiếng, hơi nâng cằm lên, bày ra tư thế vô cùng đẹp trai cho mình, mới mở miệng nói: "Xin hỏi, con trai của một tiểu nhị lại chưa từng gọi tiểu nhị cha, vì sao??"

Mọi người: "…"

HẢ?

Thiệu Thanh Viễn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Liễu Duy đang nóng lòng muốn thử trả lời lại bởi vì đề tài ngoài ý muốn mà cứng ngắc.

"Thi từ ca phú? Đao thương kiếm thích?”

Liễu Duy chậm rãi hạ cằm, cười gượng hai tiếng: "Ta bị tiểu tử thúi Liễu Dật kia lừa gạt, là gian tế ha ha.”

Đái Văn Hoắc không nhịn được trợn trắng mắt, nói: "Trước tiên hãy suy nghĩ đáp án đi.”

Liễu Duy gật gật đầu: "Đúng đúng, trước tiên nghĩ đáp án."

Sau đó nhìn về phía Thiệu Văn Thiệu Vũ Thiệu Song Thiệu Toàn đi theo phía sau, còn có hai huynh đệ Đào gia và Bành Trọng Phi, cùng với một mảng lớn thôn dân đến xem náo nhiệt kêu lên: "Mọi người cùng nhau giúp đỡ suy nghĩ.”

Không chỉ bọn họ, mà ngay cả mọi người trong cửa cũng đang cúi đầu suy nghĩ đáp án.

Vấn đề là gì? Vì sao con trai mình không gọi mình là cha?

"Ta biết rồi." Liễu Duy ngoài cửa lớn tiếng hô: "Bởi vì tiểu nhị kia đối xử với nhi tử của hắn không tốt, con trai hắn chán ghét hắn, cho nên không chịu gọi cha.”

"Không đúng." Vân Thư lắc đầu: "Tiếp theo.”

Đái Văn Hoắc nhíu mày, suy đoán: "Chẳng lẽ bởi vì đứa nhỏ này được tiểu nhị nhận nuôi? Còn chưa kịp đổi giọng?"

“Cũng không đúng."

Bành Trọng Phi lập tức hô: "Ta biết rồi, nhất định là bởi vì tiểu nhị này bị vợ hắn đội nón xanh, nhi tử này là của lão Vương cách vách."

Mọi người: " ..."

Đám người Thiệu Thanh Viễn Liễu Duy Đái Văn Hoắc yên lặng quay đầu nhìn về phía Bành Trọng Phi, có loại xúc động muốn đánh hắn một trận.

Liễu Duy đưa tay chỉ hắn: "Có phải ngươi bị ngốc không? Làm sao một đứa trẻ có thể đưa ra chủ đề như vậy?”

Bành Trọng Phi không phục: "Các ngươi dám nói trong lòng các ngươi không có ý niệm này không?" Dù sao sau khi hắn nghe được đề bài, đáp án đầu tiên hiện lên trong đầu chính là cái này.

Đám người Liễu Duy im lặng, thành thật mà nói, bọn họ cũng cảm thấy đáp án này là đáp án chuẩn.

Nhưng Vân Thư bên trong cửa lại hừ lạnh: "Không đúng."

Không đúng? Mọi người chỉ có thể cúi đầu bắt đầu suy nghĩ.

Ngón tay Thiệu Thanh Viễn hơi giật giật, đột nhiên bật cười.

Liễu Duy tinh mắt, lập tức hỏi: "Có phải huynh đã nghĩ ra không?"

“Ừm." Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, tiến lên một bước, hắn không nói lớn như Liễu Duy, nhưng nói chuyện lại rất có lực: "Bởi vì đó là một nữ tiểu nhị, con trai nàng ấy tất nhiên không thể gọi nàng ấy là cha.”

Mọi người sửng sốt, lập tức vỗ mạnh tay.

Phải, sao họ không nghĩ vậy? Bên trong tiệm trà sữa của Cố Vân Đông không phải chỉ có mấy nữ tiểu nhị sao?

Ngay cả Đái phu nhân và Nhiếp Song cũng bừng tỉnh, các nàng còn là chủ tiệm trà sữa, đáp án đơn giản như vậy thế nhưng lại không nhớ tới.

Vân Thư hơi hài lòng: "Ừm, câu hỏi thứ nhất, trả lời đúng.”

Người ngoài cửa lớn trong nháy mắt hưng phấn hẳn lên, rất tốt rất tốt, trận đầu thắng lợi, phía sau chắc chắn cũng có thể thuận buồm xuôi gió.

Tất cả mọi người đều tràn đầy tự tin, chờ đợi câu hỏi thứ hai.

Đề thứ hai là Nguyên Trí xuất ra: "Xin hỏi, Đại Ngưu thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ gì đặc biệt, nhưng hắn lại có thể liên tục mấy canh giờ không chớp mắt, hắn làm sao vậy?"

Mọi người: "…" Các ngươi đã tìm thấy những đề bài kỳ lạ này ở đâu vậy?

Liễu Duy vắt hết óc suy nghĩ một lát, nói: "Ta biết rồi, Đại Ngưu có bệnh về mắt."

“Không đúng."

Đái Văn Hoắc: "Đại Ngưu, Đại Ngưu dùng gậy gỗ nhỏ chống mí mắt."

“Cũng không đúng."

Bành Trọng Phi: "Đại Ngưu chết không nhắm mắt."

Mọi người: "…" Ngươi nói gì, ngươi có dám nói lại một lần nữa không?

Liễu Duy trực tiếp xoay người, kéo Bành Trọng Phi rời đi.

Ngày đại hỉ của người ta, ngươi không phải nón xanh thì là chết, ngươi có thù với người ta sao?

Bành Trọng Phi rất oan, các ngươi ai nấy đều đạo mạo, chẳng lẽ trong lòng không phải nghĩ như vậy? Ta không tin điều đó.

Liễu Duy giải quyết Bành Trọng Phi, rất nhanh lại trở về.

Hắn nhìn Thiệu Thanh Viễn một chút, hỏi: "Huynh nghĩ ra chưa?”

Liễu Duy cảm thấy loại đề tài kỳ lạ cổ quái này nhất định là Cố Vân Đông ra, cũng chỉ có đầu óc cô luôn xoay chuyển không bình thường.

Mà Thiệu Thanh Viễn tốt xấu gì cũng ở bên với Cố Vân Đông lâu như vậy, có thể hiểu rõ cô chứ?

Quả nhiên, Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại, thần sắc thả lỏng.

"Bởi vì Đại Ngưu nhắm mắt lại." Thiệu Thanh Viễn kết hợp với vấn đề phía trước, cảm thấy không thể lấy lẽ thường suy luận, rất nhanh đã nghĩ đến.

Quả nhiên, bên trong truyền đến giọng Nguyên Trí: "Đúng rồi.

Những người bên ngoài cổng lập tức reo hò: "Thật tốt quá." Chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment