Chương 619: Không Đúng Lắm
Người cuối cùng, tất nhiên là Khả Khả.
Tiểu cô nương từ trên ghế đứng lên, tay chắp sau lưng, một bộ dáng tiểu đại nhân, nói: "Xin hỏi, vì sao cá gỗ không thể ăn?”
Hả? Đề bài gì vậy?
Đái Văn Hoắc nhíu mày: "Cá gỗ, không phải vốn đã không thể ăn sao?”
Liễu Duy khoát tay áo: "Trước đừng nóng vội, đề bài của bọn nhỏ đều kỳ lạ cổ quái, khẳng định có hàm nghĩa khác. Chúng ta hãy tìm câu trả lời trong từng chữ một.”
Những người khác gật đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Vân Thư và Nguyên Trí trong cửa cũng ngây người một chút, hai đứa liếc nhau một cái.
Vân Thư nhỏ giọng nói: "Sao Khả Khả lại nói đáp án ra rồi?"
“Hình như con bé đọc sai đề rồi, nên hỏi bọn họ, cá gì không thể ăn."
Hai người: "..." Lần này làm sao bây giờ?
Bọn chúng nhìn về phía Khả Khả, tiểu cô nương còn đang rất vui vẻ.
Một lát sau lại nhảy nhót chạy đến trước mặt Vân Thư: "Nhị ca muội thật vui, muội cũng có thể làm nữ phu tử một lần, vừa rồi có phải muội hỏi đặc biệt tốt không?”
Vân Thư lập tức nghiêm túc, sờ sờ đầu tiểu cô nương, gật đầu khẳng định: "Đúng, Khả Khả đặc biệt giỏi, đề bài vừa rồi nói rất tốt."
Nguyên Trí cũng gật đầu theo: "Muội xem bên ngoài cũng không có động tĩnh, tất cả mọi người đều bị muội làm khó.”
Tiểu cô nương càng thêm vui vẻ, vỗ vỗ ngực nhỏ: "Đó là do, đề bài của các huynh đều quá đơn giản, quả nhiên vẫn phải dựa vào muội.”
Hai ca ca dùng sức gật đầu, chờ tiểu cô nương quay đi mới nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Nếu biểu tỷ phu không trả lời được, biểu tỷ cũng không gả ra ngoài được."
“Chuyện này, chuyện này. Không sao, tỷ phu đệ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Nói là nói như vậy, nhưng bên ngoài không truyền đến tiếng nói chuyện, bọn chúng rất sốt ruột.
Liễu Duy ở cửa cũng sốt ruột, nhỏ giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Huynh nghĩ ra chưa?”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Ta cảm thấy đề tài này không đúng lắm.”
Hả, bọn nhóc ra ba đề tài, cái nào cũng không đúng lắm được không?
Thiệu Thanh Viễn vẫn cảm thấy có vấn đề, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, hắn quả thật tìm không được phương hướng.
Dừng một chút, chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai.
Hắn nháy mắt với Đái Văn Hoắc, hắn ta lập tức đi tới bên cạnh, nhìn bức tường cao trước mặt.
Tuy rằng bức tường này rất cao, nhưng đối với hắn mà nói, ngược lại cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, hắn nhảy lên bức tường.
Mà bên cửa lớn, Liễu Duy cũng vểnh mông nói vào khe cửa: "Khả Khả à, chúng ta thật sự nghĩ không ra, như vậy đi, chúng ta cho tiền lì xì, thế nào?”
Khả Khả vừa muốn lắc đầu, bọn họ đã đoán ra đề mục của ca ca, đề bài của cô bé sao không đoán một chút.
Nhưng mà những thôn dân xem náo nhiệt trong viện vừa nghe đến bao lì xì, lại giống như đánh máu gà, lớn tiếng kêu lên: "Mau mau mau, đoán không ra hãy cho bao lì xì.”
Vân Thư thấy Khả Khả mất hứng, vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nói với Khả Khả: "Đề mục của muội quá khó, chúng ta để cho bọn họ dùng bao lì xì bồi thường đi. Nếu quá muộn, sẽ bỏ lỡ thời gian tốt.”
Tiểu cô nương bĩu môi, do dự một hồi lâu mới gật đầu: "Vậy, vậy cũng được.”
Liễu Duy lập tức vui vẻ, đưa tay lấy bao lì xì từ trong túi vải đeo bên người, nhét vào khe cửa.
Một đám tiểu hài tử 'ào ào' chạy đến trước cửa cướp.
Ngay cả một số người lớn da mặt dày cũng chen tới, trong nháy mắt đã đẩy bọn nhỏ sang một bên.
Thiệu Thanh Viễn nghe được động tĩnh bên này, nhíu mày một chút, ngước mắt nhìn về phía đầu tường.
Bên hông Đái Văn Hoắc cũng treo túi vải, hắn cầm một tập phong bao lì xì, mạnh mẽ rải ra trong sân.
"Cướp bao lì xì bên này."
Vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn thấy mưa lì xì đang tung bay rơi xuống.
So với cướp từ khe cửa, đương nhiên rải ở trong viện sẽ nhiều hơn.
Đám đông ầm ĩ tan rã, người lớn đều đi ra sân, ngay cả tiểu hài tử cũng đi qua.
Liễu Duy cười hắc hắc, nói với mấy người Khả Khả bên cửa lớn: "Yên tâm, ta đưa bao lì xì lớn, bọn họ không có lì xì lớn như các ngươi, nhanh chóng cất đi."
Mắt Khả Khả sáng lên, vội vàng gật đầu, đặt tất cả các phong bì màu đỏ vào túi nhỏ của mình, sau đó bàn tay nhỏ bé khí phách vung lên, nói với ca ca: "Được rồi, mở cửa, để cho họ đi vào."
Vân Thư và Nguyên Trí: "..." Muội cũng quá dễ dàng bị mua chuộc rồi?
Nhưng mà bị mua chuộc cũng không chỉ có một mình con bé, rất nhanh có hai người lớn chạy tới, mở cửa ra.
Lập tức ôm ba đứa nhỏ bọn chúng đứng bên cạnh, cửa lớn vừa mở ra, người bên ngoài trong nháy mắt đã xông vào.
Hai người Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy?
Thiệu Thanh Viễn mặc hỉ phục đỏ, mày kiếm phong độ nhẹ nhàng đi vào, trên mặt hiện giờ tràn đầy sắc vui, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Hắn vừa vào cửa, đã đưa tay xoa xoa đầu mấy đứa nhỏ, rút ra ba bao lì xì lớn từ trong tay áo của mình đặt vào trong tay bọn chúng.
Sau khi ba đứa nhỏ nhận, Thiệu Thanh Viễn sải bước đi về phía tân phòng.
Ngoài cửa bùm bùm vang lên tiếng pháo nổ, dọc theo đường đi đều có người lớn tiếng kêu lên: "Chú rể tới rồi, mau mau mau, chú rể tới rồi.”
Cố Vân Đông ngồi trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên tim đập nhanh, ngón tay cũng không tự giác túm chặt áo cưới.
Cố Đại Phượng vội vàng đưa tay kéo kéo, nhỏ giọng nói: "Trấn định trấn định.”
Cô không trấn định được a...
Thiệu Thanh viễn đi vào cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người ngồi ở mép giường.
Mặc một thân áo cưới đỏ thầm, trên đầu đội khăn đỏ, ngồi ở chỗ đó, giống như một bức tranh.
Cổ họng Thiệu Thanh Viễn trong nháy mắt trở nên khô khốc, hắn cố gắng nuốt nước miếng, mới chậm rãi bước về phía trước một bước.
Trong phòng có rất nhiều người đang nói chuyện, có Dương thị, có Cố đại cô, còn có hỉ nương, cùng với những người khác đi theo ầm ĩ hỏi lì xì.
Những âm thanh âm, Thiệu Thanh Viễn đã không nghe được nữa, hắn từng bước từng bước đi về phía Cố Vân Đông.
Đi tới trước mặt, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ.
Một lúc lâu sau, Thiệu Thanh Viễn thấp giọng hỏi: "Vân Đông, hôm nay ta cưới được nàng, lòng ta rất vui mừng. Tương lai, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, tuyệt không hai lòng, kiếp này cũng chỉ có một mình nàng. Vô luận sau này gặp phải chuyện gì, đều cùng nàng có phúc cùng hưởng, có khó khăn cùng đương đầu, không rời không bỏ. Sau này nhà chúng ta đều do nàng làm chủ, gia sản do nàng xử lý, có con chúng ta cùng giáo dục. Vì vậy, nàng đồng ý kết hôn với ta chứ?”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, loại chuyện này, cũng đã chắc chắn, Thiệu Thanh Viễn thế nhưng còn hứa hẹn như vậy, làm cho mọi người ở đây cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới hắn lại nói ra như vậy, hốc mắt hơi nóng lên.
Một lúc lâu sau, chậm rãi gật đầu một cái.
Tâm tình Thiệu Thanh Viễn trong nháy mắt được trấn an, khóe miệng cong lên, lúc này mới đứng lên.