Chương 620: Đưa Vào Động Phòng
Cố Vân Đông được hỉ nương và Đồng Thủy Đào dìu đứng dậy, rời khỏi phòng.
Đoàn người đi tới nhà chính, Cố Đại Giang và Dương thị đã ngồi ở chính giữa nhà chính.
Cố Vân Đông không nhìn thấy biểu tình của bọn họ, nhưng cũng biết giờ phút này Cố Đại Giang chắc chắn không nỡ.
"Vân Đông." Cố Đại Giang đứng lên, đi tới trước mặt cô, nhìn con gái rồi lại nghẹn ngào.
Chung quy vẫn luyến tiếc, mặc dù cô gả ở cách vách, nhưng rốt cuộc cũng không giống như xưa.
Cố Đại Phượng vỗ vỗ ông, Cố Đại Giang mới hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Từ nay về sau, con chính là con dâu Thiệu gia, là thê tử của Thanh Viễn, con... Nếu con chịu ủy khuất, con cứ trở về, cha làm chủ cho con, con..."
Cố Đại Phượng kéo ông ấy một cái: "Nói cái gì đấy?”
Cố Đại Giang dừng lại, lại hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói: "Thanh Viễn không tệ, rất tốt, văn võ song toàn, làm việc quả quyết, cha hy vọng hai người các con sau này hòa thuận, bao dung lẫn nhau, gặp chuyện hãy cùng nhau thương lượng, cả đời bạc đầu giai lão, biết không?"
Hốc mắt Cố Vân Đông nóng lên, một hồi lâu mới cúi đầu 'Dạ' một tiếng: "Cha, con biết..."
Cố Đại Giang lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Ta giao con gái cho con."
“Phụ thân yên tâm, con sẽ chiếu cố Vân Đông thật tốt, không để cho nàng chịu ủy khuất, thương nàng yêu nàng."
Cố Đại Giang thở ra một hơi, lập tức nhìn về phía Dương thị.
Dương thị nắm chặt tay Cố Vân Đông, hình như rốt cuộc cũng ý thức được Vân Đông sắp xuất giá.
Nước mắt bà liên tục rơi xuống: "Vân Đông, đừng đi.”
Cố Đại Giang cố nén không nỡ, hơi đỡ Dương thị lùi về phía sau, lập tức khoát khoát tay:"Được rồi, đừng lỡ giờ lành.”
Hỉ nương vội vàng dắt Cố Vân Đông đi ra ngoài, thúc giục kiệu hoa nhanh chóng chuẩn bị.
Cố Vân Đông đi vài bước lại quay đầu lại, nghe tiếng khóc của Dương thị, chân cô không bước được.
Hỉ nương bắt đầu thúc giục lần thứ hai, cuối cùng đỡ cô đi ra khỏi nhà chính.
Cố Đại Giang và Dương thị ở phía sau đuổi theo vài bước, pháo nổ bên ngoài càng thêm vang dội, tiếng của tân khách càng thêm náo nhiệt.
Mắt thấy Cố Vân Đông lên kiệu hoa, Cố Đại Giang rốt cuộc không nhịn được, quay đầu trở về phòng mình.
Dương thị sửng sốt, vội vàng đi theo vào.
Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Cố Đại Giang cầm khăn lau mắt, hốc mắt đỏ bừng.
Thấy Dương thị tiến vào, ông còn miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, vừa rồi gió có chút lớn, bụi vào mắt.”
Dương thị không biết có tin tưởng hay không, tiếp nhận khăn tay giúp ông lau.
Cố Vân Đông ngồi trong kiệu, hơi cúi đầu, trong đầu lại một lần phát lại tiếng cha mẹ nghẹn ngào.
Kiệu hoa đi vòng quanh thôn một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa Thiệu gia.
Hỉ nương đỡ người xuống kiệu, bước qua chậu than, cuối cùng đứng ở bên phải hỉ đường.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên trái, trong tay cầm tơ hồng, cùng Cố Vân Đông mỗi người nắm một bên.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng nhéo tay Cố Vân Đông một cái.
Cố Vân Đông muốn trừng mắt nhìn hắn, trước mắt lại là cái khăn đỏ rực.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hát: "Bái lạy trời đất.”
Hỉ nương vừa đỡ cô, vừa chỉ dẫn cô xoay người lại.
"Nhị bái cao đường."
Cao đường Thiệu gia cũng không có, cho nên vẫn như trước bái lạy bên ngoài.
"Phu thê giao bái."
"Đưa vào động phòng."
Đi vào tân phòng, Cố Vân Đông được dẫn đến ngồi trên giường hỷ.
Bên tai truyền đến tiếng hét lớn của mọi người: "Vén khăn đội đầu nào, tân lang mau vén khăn che đầu đi.”
Lập tức, trong tay Thiệu Thanh Viễn bị nhét một cây gậy, hắn nắm lấy cây gậy kia, trong nháy mắt trở nên rất khẩn trương.
Tiếng chúc mừng và tiếng thúc giục của hỉ nương, cũng không biết ai đẩy hắn một cái, Thiệu Thanh Viễn đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Cố Vân Đông.
Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, đặt gậy dưới khăn che đầu của cô.
Một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng vén lên.
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đó, Thiệu Thanh Viễn chỉ cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
Bên cạnh có người kinh hô thành tiếng: "Oa, tân nương tử thật đẹp.”
Phải, rất xinh đẹp.
Cho đến bây giờ, Thiệu Thanh Viễn chưa từng thấy Cố Vân Đông xinh đẹp như vậy, hắn cảm giác cổ họng mình cực kỳ khô khốc, ngứa ngáy.
Người đứng trong phòng thấy thế, đều nhịn không được che miệng cười.
Hỉ nương kéo hắn một cái, để cho hắn và Cố Vân Đông ngồi cùng một chỗ.
Thiệu Thanh nhìn cô không chớp mắt, cho đến khi trong tay có thêm một ly rượu.
Cố Vân Đông cười, sao lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch như vậy?
"Đây là rượu hợp cẩn." Hỉ nương cười nói: "Uống rượu hợp cẩn này, chúc phúc cho tân lang tân nương trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm, trường trường cửu cửu.”
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên hoàn hồn, nhìn chén rượu, khóe môi nhếch lên.
Cố Vân Đông vòng qua cánh tay hắn, hai người ngửa đầu, uống hết rượu trong chén.
"Tốt!!"
"Chúc tân lang tân nương hạnh phúc mỹ mãn, hạnh phúc đến già."
"Đồng tâm đồng đức, cầm sắt hòa minh."
Tiếng chúc phúc nối tiếp nhau, trong phòng có rất nhiều người, vốn không phân biệt được rốt cuộc là ai nói.
Vẫn là Đái Văn Hoắc thông minh cơ trí, cầm lấy túi vải vẫn còn đang đeo trên thắt lưng, ai nói một câu hắn liền phát một cái bao lì xì.
Bầu không khí trong phòng lại càng thêm hăng hái.
Thiệu Thanh Viễn âm thầm thở ra một hơi, vừa định nói hai câu với Cố Vân Đông. Không nghĩ tới Liễu Duy lại đột nhiên kéo hắn đứng lên: "Được rồi được rồi, rượu giao bôi cũng đã uống rồi, đi, chúng ta đi bên ngoài uống rượu.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ kịp nhìn Cố Vân Đông một cái, đã bị Liễu Duy trực tiếp kéo ra ngoài.
Bởi vì khoảng cách của hai nhà rất gần nhau, hơn nữa người được mời đến đều là người mà hai bên quen biết, cho nên bất kể là Cố gia hay Thiệu gia, trong sân đều bày đầy bàn.
Toàn bộ dân làng thôn Vĩnh Phúc hầu như đều đến, mọi người bây giờ đã vây quanh bàn ăn cơm rất náo nhiệt.
Thiệu Thanh Viễn bị Liễu Duy kéo đến bàn chính, miễn cưỡng để hắn ăn hai miếng thức ăn, sau đó đã kéo hắn đi kính rượu.
Liễu Duy đã tính xong hết rồi, lần trước lúc Cố Tiểu Khê thành thân, bởi vì lo lắng cho Thường Nha Nha có thai không tiện chuốc quá say, nhưng bây giờ thì khác.
Sức khỏe của Cố Vân Đông có thể chạy, nhảy, giá trị vũ lực còn cao, cho nên dù Thiệu Thanh Viễn có uống say cũng không vấn đề gì, đến lúc đó chắc chắn Cố Vân Đông có thể xử lý được.
Liễu Duy bảy tỏ, không có gì đáng sợ lắm.
Hắn vung tay lên với Thiệu Văn: "Cầm một vò rượu tới đây.”
"Được rồi." Thiệu Văn hưng phấn xoay người, không bao lâu sau, cùng với Thiệu Vũ mỗi người cần một bình rượu trở về.
Liễu Duy cười ha ha với Thiệu Thanh Viễn: "Nào nào, rót đầy cho công tử nhà các ngươi.”
Thiệu Văn cầm một cái chén, trực tiếp rót đầy.
Liễu Duy bưng lên trước mặt Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Liễu Duy không sợ: "Hôm nay chính là ngày vui của huynh, ngày trước không nể mặt thì thôi đi, hôm nay nếu không uống rượu, đó chính là không cho thê tử huynh mặt mũi. Mọi người nói, có phải không?"
Có người dẫn đầu, những người khác ồn ào tại chỗ.
"Đúng!!"