Chương 621: Hắn không dám đánh cược
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn chén rượu kia một cái, rồi lại ý vị thâm trường nhìn về phía Liễu Duy: "Không hối hận?"
“Không hối hận." Liễu Duy lắc đầu, tuy rằng trong lòng lo sợ, nhưng không sao, cho dù sau này bị Thiệu Thanh Viễn tính sổ cũng đáng giá.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhận lấy chén rượu kia, ngửa đầu uống.
"Hay." Xung quanh là một tràng tiếng cổ vũ.
Liễu Duy cười ha ha, lại nói Thiệu Văn rót đầy.
Đái Văn Hoắc ở một bên lại như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua chén rượu kia, dừng một chút, bỗng nhiên thừa dịp Thiệu Văn không chú ý, ngửi ngửi trong vò rượu kia.
Thiệu Văn bị dọa hoảng sợ, lập tức lui về phía sau hai bước. Lập tức cười gượng nhìn thoáng qua Đái Văn Hoắc, làm bộ không có chuyện gì.
Đái Văn Hoắc cười, ừm, ngửi thấy mùi rượu, nhưng rất nhạt, bên trong còn xen lẫn mùi vị khác.
Hắn nghĩ đến thân phận học y của Thiệu Thanh Viễn, đột nhiên hiểu ra.
Sau khi hắn uống chén rượu thứ hai, dưới ánh mắt thấp thỏm của Thiệu Văn, Đái Văn Hoắc tiến đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: "Ngươi thế là không được nha, đó chắc không phải là rượu?”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái, một chút cũng không tỏ ra chột dạ khi bị vạch trần, cũng nhỏ giọng nói: "Ta rất ít uống rượu, tửu lượng kém, dễ say. Chẳng may say, đến lúc đó nói lăng hàm hồ, nói điều không nên nói, chẳng phải là không tốt sao?"
Đái Văn Hoắc: "…" đây là uy hiếp.
Đúng vậy, Thiệu Thanh Viễn biết không ít bí mật, ví dụ như chuyện của Đào gia, ví dụ như chuyện của Trương gia, ví dụ như mục đích hắn và Tần Văn Tranh vào thâm sơn, những chuyện này nếu bị nói ra ngoài, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, tất cả nỗ lực của bọn họ đều sẽ uổng phí.
Đái Văn Hoắc nhịn không được nghiến nghiến răng, tuy rằng hắn không tin tửu lượng của Thiệu Thanh Viễn không tốt, nhưng mà, hắn, không, dám, đánh cuộc.
Âm thầm hít sâu một hơi, trên mặt Đái Văn Hoắc một lần nữa lại nở nụ cười: "Rất tốt, vẫn là ngươi có tính toán trước."
“Đa tạ khen ngợi." Thiệu Thanh Viễn gật đầu, uống chén rượu thứ ba.
Đái Văn Hoắc cảm thấy kỳ lạ chính là, thứ này uống vào lại còn có thể làm cho người ta đỏ mặt, lợi hại thật.
Liễu Duy một chút cũng không phát hiện ra có gì đó không đúng, Thiệu Vũ rót rượu cho khách nhân khác, vò rượu kia đương nhiên là thật.
Người nhiều, rất ồn ào.
Cố Vân Đông trong tân phòng có thể nghe được giọng nói lớn của Liễu Duy, trong tay cô bưng một chén trứng luộc đường đỏ vừa rồi Đổng Tú Lan bưng cho cô.
Trong phòng chỉ có cô và Đổng Tú Lan, Đồng Thủy Đào, Cố Vân Đông ăn rất chậm, thật sự là đồ trên đầu hơi nhiều nên rất nặng.
Cô muốn lấy xuống, nhưng bị Đổng Tú Lan ngăn cản.
"Ngươi ăn chậm một chút, ăn xong lại ăn chút cơm lót dạ, bên ngoài cũng không biết ầm ĩ đến khi nào mới chấm dứt."
"Cám ơn thím."
"Còn nói cảm ơn cái gì." Đổng Tú Lan nhìn cô, vẻ mặt từ ái nói: "Có thể nhìn thấy ngươi và Thanh Viễn thành thân, tương lai nắm tay nhau đến già, là tâm nguyện lớn nhất của ta.”
Nói xong, bà còn có một chút thương cảm: "Trước kia ta luôn lo lắng Thanh Viễn sẽ sống một mình cả đời, cứ như vậy cô đơn già đi, ngay cả một người bạn cũng không có. Thẳng đến khi hắn gặp được ngươi, ngươi cũng không thèm để ý những thanh danh không tốt kia của hắn, không thèm để ý đến việc hắn không có cha mẹ, cùng hắn mở cửa hàng, xây nhà, ta nhìn các ngươi đính hôn, nhìn thấy tình cảm của các ngươi càng ngày càng tốt, trong lòng thật sự rất vui mừng."
Bà vỗ vỗ tay Cố Vân Đông: "Ngươi cứ yên tâm đi, đứa nhỏ Thanh Viễn kia ta biết, rất tốt. Ở thời điểm hắn cái gì cũng không có ngươi lại chịu ở cùng hắn, tương lai mặc kệ hắn có tiền đồ như thế nào, cũng sẽ thương yêu ngươi, sẽ không phụ lòng ngươi.”
Cố Vân Đông uống xong ngụm nước đường đỏ cuối cùng, cười nói: "Cháu biết mà thím. Bởi vì chàng ấy rất tốt, nên cháu mới đồng ý kết hôn với chàng ấy.”
Đúng vậy, Thiệu Thanh Viễn thực sự rất tốt, hắn cho cô tất cả mọi thứ, đến cả mạng cũng giao cho cô.
Đời này, có thể gặp được một người như vậy, kỳ thật là chuyện cực kỳ không dễ dàng.
Ăn xong đường đỏ trứng luộc, cơm cũng đã ăn xong, Đổng Tú Lan thu dọn một chút, nói Đồng Thủy Đào đỡ Cố Vân Đông ngồi lại trên giường, tự mình bưng chén đũa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bên kia ồn ào còn đang uống rượu.
Thiệu Thanh Viễn đi mời rượu một vòng, người thoạt nhìn cũng có chút thần trí không rõ.
Liễu Duy đi đỡ hắn, Thiệu Thanh Viễn thiếu chút nữa đè lên hắn ngã trên mặt đất.
Một đám người vội vàng đến đỡ người, Đổng Tú Lan thấy thế, vội vàng chen tới.
"Được rồi được rồi, các ngươi cũng không nhìn xem hắn đã say thành cái dạng gì, tương đối là được rồi. Hôm nay là ngày đại hỉ, các ngươi không muốn cho hắn trải qua đêm tân hôn sao?”
Liễu Duy chính là nghĩ như vậy đấy, hắn vừa định phản bác, bỗng nhiên nghe được Thiệu Toàn ở phía sau nhỏ giọng nói: "Liễu thiếu gia, trong y thư nói, nếu người không biết uống rượu mà uống quá nhiều, cũng sẽ trúng độc.”
Liễu Duy kinh hãi: "Ngươi nói thật sao?”
"Ừm." Thiệu Toàn nghiêm túc gật gật đầu: "Nếu công tử nhà chúng ta trúng độc, vậy..."
Trong đầu Liễu Duy trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt tức giận của Cố Vân Đông, hung hăng rùng mình, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, chúng ta là huynh đệ tốt, cũng không thể làm cho hắn sống không mỹ mãn đúng không?”
Sau đó, Liễu Duy cùng Đái Văn Hoắc đỡ Thiệu Thanh Viễn trở về tân phòng.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn say khướt, trước khi cô đem tầm mắt đặt lên người mình, Liễu Duy đã nhanh chóng nói: "Hắn uống hơi nhiều, ngươi chiếu cố một chút, chúng ta đi trước, không quấy rầy các ngươi.”
Nói xong, cùng Đái Văn Hoắc nhanh chóng đi ra ngoài.
Đái Văn Hoắc buồn cười nhìn về phía hắn: "Sao lại cảm thấy hình như ngươi còn sợ Cố Vân Đông hơn?”
Liễu Duy bày ra vẻ mặt ngươi thật là thiếu kiến thức: "Ta đắc tội Thiệu Thanh Viễn, nhiều nhất cũng chỉ bị hắn đánh một trận. Đắc tội Cố Vân Đông, nàng sẽ chỉnh chết chết ta.”
Đái Văn Hoắc bừng tỉnh: "Cho nên ngươi dám rót rượu cho Thiệu Thanh Viễn, lại không dám nháo Cố Vân Đông động phòng?”
Loại chuyện này trong lòng mọi người hiểu rõ là tốt rồi, không cần nói ra như vậy chứ?
Liễu Duy nhìn thoáng qua phía sau, nhanh chóng chạy đi.
Cố Vân Đông ở trong tân phòng, vừa đỡ Thiệu Thanh Viễn, đã thấy hắn chậm rãi ngồi thẳng người, giữ chặt tay cô.
Cố Vân Đông sửng sốt, mím môi cười: "Thiếp còn nghĩ sao chàng lại bị Liễu Duy chuốc say, thì ra là lừa gạt hắn ta.”
“Hắn muốn phá hư đêm động phòng của ta, ta làm sao có thể để cho hắn thực hiện được?” Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, nắm lấy tay cô hôn một cái, thấp giọng hỏi: "Đã ăn qua chút gì chưa?”
“Rồi, thím Đổng vừa đưa tới. Ngược lại, chàng chưa ăn được nhiều, phải không?"
“Cũng hết cách, tận lực uống rượu." Thiệu Thanh Viễn vừa nói, vừa lấy trang sức ở trên đỉnh đầu cô đặt lên bàn bên cạnh.
Cố Vân Đông rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn, hơi xoa xoa cổ, đưa điểm tâm trên bàn đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn: "Ăn trước một chút."
“Nàng đút cho ta ăn."
Cố Vân Đông mặt ửng đỏ: "..."
Nhưng cô vẫn cầm bánh ngọt cho hắn ăn, Thiệu Thanh Viễn vừa ăn vừa nhìn cô: "Rất ngon."
“Vậy chàng ăn nhiều một chút." Cố Vân Đông bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, đứng dậy lại đi lấy một cái đĩa điểm tâm khác.