Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622. Đêm Tân Hôn

Chương 622. Đêm tân hôn Chương 622. Đêm tân hôn

Chương 622: Đêm tân hôn

Ai ngờ vừa mới đứng lên, tay đã bị giữ lại, thân thể nhẹ nhàng bị kéo về phía sau, Cố Vân Đông bất ngờ không kịp đề phòng, lui về phía sau hai bước trực tiếp ngồi trên người Thiệu Thanh Viễn.

Bên hông nhiều hơn một đôi tay, Cố Vân Đông còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đè ở trên giường.

Bên tai truyền đến hô hấp nóng rực dồn dập của hắn: "Thế nhưng, ta càng muốn ăn nàng hơn.”

Cố Vân Đông hơi quay đầu, trên đỉnh đã rơi xuống một cái bóng mờ, cánh môi truyền đến cảm xúc ấm áp.

(Sau đây xin lược bỏ một vạn chữ về cảnh tượng không được miêu tả, lược lược lược lươc lược...tác giả lược không phải tui T.T)

Cố Vân Đông không biết Thiệu Thanh Viễn ngừng lúc nào, mơ mơ màng màng hình như đã nghe được tiếng hắn gọi nước, sau đó cô đã ngủ.

Hình như cô tỉnh lại rất nhiều lần, mỗi lần đều ở trong ngực hắn, bị hắn ôm thật chặt.

Sắc trời hơi sáng, Thiệu Thanh Viễn đã mở mắt ra.

Mặc dù cả đêm qua gần như không ngủ, nhưng khi tỉnh lại, tinh thần hắn vẫn phấn chấn, vô cùng thỏa mãn.

Nhìn thê tử ngủ say trong ngực, ý cười trên khóe miệng Thiệu Thanh Viễn hoàn toàn không thể áp chế được.

Hắn không nhịn được lại ôm chặt thêm hai phần, cho đến khi cô khẽ ngâm một tiếng hắn mới buông ra.

Lại ôm cô nằm một hồi lâu, hắn mới ấn một nụ hôn lên trán cô, lập tức chậm rãi buông cô ra, lặng yên không một tiếng động xuống giường.

Bên ngoài sắc trời đã sáng rồi, cả sân Thiệu gia đều an tĩnh.

Tối hôm qua trước khi mọi người rời đi chắc là đã quét dọn qua, bàn ghế vô cùng chỉnh tề.

Thiệu Thanh Viễn khoác thêm một cái áo, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Hôm nay Thiệu gia không có ai, bất kể là bốn người Văn Võ Song Toàn hay là bà tử Lưu, đều đi đến Cố gia nghỉ ngơi.

Cả Thiệu gia chỉ có hai người là hắn và Cố Vân Đông, đây là Thiệu Thanh Viễn đặc biệt dặn dò, ngày đầu tiên mới thành thân, hắn không muốn có người đến quấy rầy.

Trong phòng bếp còn có thức ăn thừa hôm qua lưu lại, Thiệu Thanh Viễn trù nghệ không tốt, nhưng mấy ngày nay hắn đã đi theo thím Lưu học qua.

Xào nấu ở trên bếp rất dễ quên trước quên sau, không để ý sẽ cháy mất nửa phòng bếp, vậy dùng nồi đất thì sao?

Thiệu Thanh Viễn là một người bán dược liệu kiêm đại phu, nấu thuốc đương nhiên là biết.

Cho nên hắn trực tiếp dùng nồi đất đặt trên lửa than nấu, như vậy sẽ dễ hơn rồi.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, hắn vẫn muốn tự tay nấu cho thê tử một nồi cháo. Trước kia đều là nàng làm đồ ăn ngon cho mình, hiện giờ hắn cũng muốn nàng hưởng thụ một chút.

Châm lửa, cho gạo thêm nước, đợi đến khi nồi cát ùng ục bắt đầu sủi bọt, thân thể vẫn đang căng thẳng của Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng thả lỏng.

Trong cháo cho thêm nấm hương, thịt nạc, khoai lang bí ngô vân vân, Thiệu Thanh Viễn cảm thấy rất thơm, ăn một miếng cũng không tệ, lúc này mới cầm chén sứ lớn tới, rót toàn bộ cháo vào.

Lập tức đặt ở trên khay, cẩn thận bưng vào phòng.

Cố Vân Đông còn đang ngủ, cô rất mệt mỏi, cả người đều chui vào trong chăn.

Thiệu Thanh Viễn đi đến mép giường, cởi giày ra, cũng nằm theo.

Hắn nhẹ nhàng ôm cô từ sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mặt cô, giống như vĩnh viễn nhìn không đủ.

Hắn hiện giờ, cũng là người có thê tử có người nhà.

Sáng nay vừa tỉnh lại, nhìn thấy cô nằm bên cạnh, Thiệu Thanh Viễn cảm thấy sự thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Người trong ngực giật giật, Thiệu Thanh Viễn nhìn thời gian không sai lắm, cháo đã nguội, cúi đầu hôn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Dậy ăn chút gì đó trước, bụng cũng đã bắt đầu kêu rồi, hử?”

Cố Vân Đông hơi mở mắt ra, còn có chút mơ hồ.

Thiệu Thanh Viễn không nhịn được, lại hôn một cái: "Ta nấu cháo, có muốn nếm thử không?”

Cố Vân Đông kinh ngạc, lập tức tỉnh táo, sững sờ nháy mắt, giống như muốn xác định người trước mắt này có thật hay không.

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy lại ngứa ngáy khó nhịn, hôn cô thêm một cái: "Dậy nhé?”

Cố Vân Đông gật gật đầu, vừa định đứng dậy, mới phát giác trên người mình chỉ treo một cái yếm, lúc này mặt đỏ lên, lại trượt vào trong chăn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên chuyện điên cuồng tối hôm qua, nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào. Cơn đau nhức trên người lập tức dâng lên, làm cô bất mãn trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.

Rõ ràng nói không cần, còn vẫn không chịu dừng, quả thực chính là cầm thú.

Thiệu Thanh Viễn lại cảm thấy một cái liếc mắt kia của cô giống như đang nháy mắt câu dẫn, vốn buổi sáng thức dậy đã có một đốm lửa, nam nhân đã nếm qua mùi vị hiện giờ làm sao còn khắc chế được, khi màn trướng sắp rơi xuống, người liền nhào tới.

Cố Vân Đông: "..." ê a

Chờ hai người thức dậy lần nữa, nồi cháo kia đã hoàn toàn nguội lạnh.

Cố Vân Đông nằm co quắp ở trên giường không muốn động đậy, cũng không muốn nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn.

Hắn sờ sờ mũi, tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói: "Ta đi hâm nóng một chút được không?”

"Hừ."

Thiệu Thanh Viễn bưng nồi cháo kia đi xuống phòng bếp, Cố Vân Đông nằm ngửa nhìn giường, trong lòng còn có chút cảm giác không chân thật.

Cô thực sự đã kết hôn, kết hôn với người đàn ông yêu thích của mình, từ bây giờ, sống với hắn, cùng nhau đối mặt với tất cả những đau khổ và hạnh phúc.

Mặc dù người này có chút cầm thú, nhưng trong lòng Cố Vân Đông vẫn rất vui mừng.

Thiệu Thanh Viễn có chút luống cuống tay chân bưng nồi cháo kia về, sau khi hâm nóng qua, cũng không biết có phải kỹ thuật không tốt lắm hay không, cháo có chút khê rồi.

Lông mày Thiệu Thanh Viễn cơ hồ thắt lại thành một cái nút, thở dài nói: "Bỏ đi, ta đi tìm thím Lưu trở về."

Hắn nói xong muốn đi ra ngoài, Cố Vân Đông vội vàng gọi hắn lại: "Không cần, ngửi cũng không tệ lắm, chàng bưng cho thiếp một chén nếm thử.”

Thiệu Thanh Viễn rối rắm, ngửi thấy mùi khét rồi, làm sao có thể không tệ?

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn múc một chén, đặt ở trước mặt cô.

Cố Vân Đông ngồi ở trước bàn, hai tay còn có chút vô lực, Thiệu Thanh Viễn lập tức thổi nguội rồi đút cho cô: "Thế nào?"

“Ừm... Hương vị cũng ổn." Cố Vân Đông tinh tế nhấp một ngụm, kỳ thật rất ngon.

Tuy rằng ngửi thấy mùi khét, nhưng chỉ cần tầng cháy dưới kia không ăn, những phần khác còn rất thơm.

Thiệu Thanh Viễn lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi sát cô một chút, cầm thìa từng chút từng chút đút cho cô.

Cả Thiệu gia chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh, cũng rất tùy tâm.

Cơm nước xong, buổi trưa cũng qua đi, hai người ở dưới giàn nho dựa vào nhau đọc sách.

Trong tay Thiệu Thanh Viễn là y thư, Cố Vân Đông là... bản thoại.

Thỉnh thoảng cách vách còn có thể truyền đến tiếng của người dân trong thôn, hiện giờ bên cạnh Thiệu gia đã không còn đất trống nữa, bên phải là Tăng gia, bên trái cách đây không lâu cũng có một hộ gia đình xây nhà, lúc này phụ nhân của gia đình này đang mắng con trai chơi loạn khắp nơi.

Cố Vân Đông nghe xong còn cảm thấy rất thú vị, nhịn không được nheo mắt lại.

Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô một cái.

Hai người lảo đảo qua một buổi chiều, buổi tối Cố Vân Đông xào mì, Thiệu Thanh Viễn ăn cực kỳ thỏa mãn.

Buổi tối lại tràn đầy tinh lực muốn lôi kéo Cố Vân Đông cầm thú một phen, chỉ là rốt cuộc cũng lo lắng cô lần đầu nếm thử chuyện này, hơn nữa ngày mai chính là ngày trở về lại mặt, vẫn nghỉ ngơi sớm.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên tinh thần Cố Vân Đông tốt hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment