Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 624 - Chương 624. Mẹ Cô Quá Đáng Yêu Rồi

Chương 624. Mẹ cô quá đáng yêu rồi Chương 624. Mẹ cô quá đáng yêu rồi

Chương 624: Mẹ cô quá đáng yêu rồi

Thiệu Thanh Viễn bên kia, cũng đã nói chuyện xong với chưởng quầy cửa hàng dược liệu.

Hắn cũng thuê một số nhân thủ, phụ trách thu mua, trồng dược liệu, bào chế dược liệu, cùng với chưởng quầy tiệm bán thuốc, trước khi hắn đi kinh thành, cũng phải dặn dò rõ ràng.

Chuyện làm ăn dặn dò xong, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi đến huyện thành một chuyến.

Tần Văn Tranh đã trở về kinh thành, trong học đường hiện giờ còn có một phu tử tiếp tục dạy mấy đứa Vân Thư đọc sách.

Hai người Cố Vân Đông đi Liễu phủ, Liễu Duy vừa nhìn thấy bọn họ đã hưng phấn xông lên, vẻ mặt bát quái nói: "Ta nói cho các ngươi biết một chuyện. "

Nhìn bộ dạng thần bí của hắn, Cố Vân Đông không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Ngươi nói xem."

“Nương tử của Bành Trọng Phi bị đưa đến chùa miếu ngoài thành tu thân dưỡng tính nửa năm rồi."

Cố Vân Đông kinh ngạc: "Ý ngươi là Diêu thị? Tại sao?”

Liễu Duy vẻ mặt 'Ngươi còn giả vờ với ta': "Còn không phải vì ngươi sao?”

Cố Vân Đông nhíu mày, bởi vì cô? Lần cuối cùng cô và Diêu thị gặp nhau, cũng chính là ngày thành hôn.

Quả nhiên, Liễu Duy khẩn cấp nói ra: "Ngày ngươi thành thân, có phải Diêu thị kia đi tìm ngươi không? Còn đe dọa ngươi?”

Thiệu Thanh Viễn ở một bên nhướng mày: "Diêu thị đi uy hiếp nàng?" Việc này sao hắn lại không biết.

Cố Vân Đông khoát tay: "Không có việc gì, nàng ta ngứa miệng, nhưng một câu của ta đã làm cho nàng ta không dám lên tiếng.” Nói xong cô hỏi Liễu Duy: "Chuyện nàng ta uy hiếp ta, ai nói ra?"

“Mẹ ngươi ah."

Cố Vân Đông: "..."

Đúng rồi, lúc ấy trong phòng ngoại trừ cô và Diêu thị ra, còn có mẹ cô Dương thị.

Mẹ cô tuy rằng hồ đồ, nhưng biết được tốt xấu, biết Diêu thị không có ý tốt. Bà ấy có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của Diêu thị, nhưng bà ấy lại có thể ghi nhớ lời nói của nàng ta rồi nói cho người khác biết.

Lúc đó Diêu thị căn bản không để Dương thị vào mắt, ai biết, cứ như vậy mà ngã dưới tay bà ấy.

Dương thị sau khi tiễn Cố Vân Đông xuất giá, liền uể oải không có tinh thần gì. Cho đến khi nhìn thấy Diêu thị tìm Bành Trọng Phi, vội vàng rời khỏi Cố gia, bà ấy mới chợt nhớ tới biểu tình tràn ngập địch ý lúc trước của Diêu thị với Cố Vân Đông ở tân phòng.

Lúc ấy bà ấy đã vọt tới, muốn tìm Diêu thị tính sổ.

Bành Trọng Phi vừa vặn ở bên cạnh, trong nháy mắt đã nghe được bảy tám phần lời Dương thị nói.

Hắn tức giận đến sắp nổ tung, được lắm, hắn biết không nên dẫn Diêu thị ra khỏi cửa, người phụ nữ này thành sự không đủ bại sự có thừa, sẽ chậm trễ công việc của hắn.

Đắc tội Cố Vân Đông một lần còn chưa tính, lại muốn tìm cô gây chuyện vào ngày tân hôn, là chê hắn sống lâu sao?

Lúc đó Bành Trọng Phi không biểu hiện gì, sau khi về nhà mới bắt đầu tìm Diêu thị tính sổ.

Liễu Duy cười đến muốn chết: "Vốn việc này chúng ta cũng không biết, ai biết Hạ di nương Bành gia kia lại là người sợ thiên hạ không loạn, đã nói việc này ra ngoài. Hiện tại hay rồi, đám người chúng ta đều rõ ràng, ha ha ha ha.”

Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, cô cái gì cũng không làm, đây hoàn toàn là Diêu thị tự mình tìm chết nha.

Chuyện này, mẹ cô chưa từng nói qua với cô.

Mẹ cô thật sự rất đáng yêu.

Cố Vân Đông đột nhiên rất muốn trở về gặp Dương thị, bởi vậy sau khi nói với Liễu gia chuyện muốn đi kinh thành mấy ngày, cô lập tức cùng Thiệu Thanh Viễn khẩn cấp trở về thôn Vĩnh Phúc.

Còn vài ngày nữa sẽ xuất phát, cô muốn trở về bồi gia đình.

Xe ngựa dừng ở cửa Cố gia, Cố Vân Đông vừa từ trên xe ngựa đi xuống, lại đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng 'thí'.

Cố Vân Đông bị dọa một trận, cô và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, vội vàng đi vào.

Tiếng truyền đến bên tai bắt đầu trở nên rõ ràng, đó là giọng của Cố Tiểu Khê.

"Thư sinh kia tức đến mức ngã ngửa tại chỗ, chỉ vào nữ tử kia nói, 'Ngươi quả thực cường từ đoạt lý, ta, ta không nói cùng ngươi nữa, nam tử hán sẽ không đấu với nữ tử', nói xong, thư sinh vội vàng muốn đi. Không ngờ tới cô nương kia lại đưa chân ra, thư sinh không chú ý, bị vấp ngã tại chỗ. Hắn trực tiếp ngã loạng choạng, sắc mặt đỏ bừng, 'Oa' một tiếng lập tức khóc òa.”

"Ha ha ha ha ha." Một tiếng cười lớn vang lên.

Cố Vân Đông đã đi tới cửa nhà chính, cũng thấy rõ tình cảnh bên trong.

Tiểu thúc của cô đứng ở giữa nhà chính, đang kể chuyện rất sống động, mặt mày hớn hở, tay chân vung lên.

Mà nhóm người Thường Nha Nha, Dương thị, đại cô, Biển Hán, Cố Đại Giang, Tiểu Khả Khả đều vây quanh hắn, vừa khen ngợi vừa vỗ tay.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn nói: "Ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.”

Cố Đại Giang ngồi đối mặt với cửa, là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, vội vàng gọi bọn họ tiến vào: "Quay về rồi à? Mọi chuyện có thuận lợi không?”

"Thuận lợi." Cố Vân Đông đi vào, trực tiếp ngồi bên cạnh Dương thị, ôm tay bà ấy.

Dương thị ngẩn người, cũng nắm lấy tay cô, cười đến mắt cũng híp lại.

Lúc này Cố Vân Đông mới hỏi: "Mọi người đang làm cái gì vậy?"

“Tiểu thúc ngươi đang kể chuyện đấy." Thường Nha Nha nói: "Hôm nay đứa nhỏ động một chút, hắn liền cùng hài tử nói chuyện, nói xong lại biến thành kể chuyện.”

Nàng không nghĩ tới chuyện lại phát triển thành như vậy, vốn chỉ có nàng đang nghe, về sau cả nhà đều đến nghe, hơn nữa mỗi người đều nghe say sưa, cũng làm cho người ta dở khóc dở cười.

Cố Vân Đông kinh ngạc: "Tiểu thúc lợi hại như vậy?”

Cố Tiểu Khê cười hai tiếng, ngược lại Thường Nha Nha mở miệng với vẻ mặt không nói nên lời: "Ngươi không biết, từ khi hắn được nghe kể chuyện ở phủ thành, đã thích, mấy lần trước đi huyện thành khi qua trà lâu, hắn đều dừng lại đứng ở bên ngoài nghe. Có một lần nghe đến mê muội, thiếu chút nữa làm lỡ giờ đóng cửa thành.”

Những chuyện này Cố Vân Đông thật đúng là không biết, không thể tưởng được tiểu thúc lại thích cái này.

Thiệu Thanh Viễn đứng ở phía sau cô lại đột nhiên nói: "Nếu thúc cảm thấy hứng thú, có thể đi trà lâu làm thuyết thư tiên sinh. Vừa rồi nghe tiểu thúc kể chuyện xưa, kỳ thật cũng không kém những tiên sinh kia.”

Thiệu Thanh Viễn nói một chút cũng không sai, Cố Tiểu Khê kể chuyện xưa quả thực hoàn toàn nhập tâm, giọng điệu trầm bổng lại du dương, nghe rất giàu tính hình tượng.

Đương nhiên, so với vị thuyết thư tiên sinh kinh nghiệm phong phú ở phủ thành thì còn kém một chút, nhưng so với trà lâu trong huyện thành thì ngược lại một chút cũng không kém cạnh.

Chỗ duy nhất không đủ đại khái là không đủ tự tin, Cố Tiểu Khê cũng chỉ ở trước mặt người nhà mới có thể thoải mái như vậy, nếu ở trong trà lâu, sợ là bó tay bó chân, cả người không được tự nhiên.

Đừng nói đến chuyện bên trong trà lâu thỉnh thoảng còn có tình huống bất ngờ, những việc này Cố Tiểu Khê chưa có năng lực ứng phó.

Nhưng đây là những điều có thể từ từ nuôi dưỡng được.

Cố Tiểu Khê vừa nghe đến làm thuyết thư tiên sinh, lập tức xua tay lắc lắc đầu: "Không được không được, ta chỉ có chút công phu mèo cào này, cũng chỉ có thể kể chuyện xưa cho con ta mà thôi, nào có bản lĩnh đi trà lâu kể chuyện, đến lúc đó còn quấy rầy việc làm ăn của người ta. Không được không được, ta ở nhà làm ruộng là được rồi.”

Hắn không dám, hắn nhát gan, ngày thường cho dù đi nghe sách, hắn cũng chỉ đứng ở cửa nghe.

Bình Luận (0)
Comment