Chương 625: Nói làm là làm
Nhưng mà, Cố Vân Đông nghe xong ánh mắt lại sáng lên: "Có thể, tiểu thúc đã tìm được việc mình thích, vì sao không thể thử xem? Thuyết thư tiên sinh tuy rằng kém hơn việc tự mình buôn bán, cũng không bằng công việc cần tay nghề như dượng. Nhưng có thể lấy tiền công cơ bản, thỉnh thoảng có câu chuyện được kể tốt, gặp được khách hào phóng, còn nhận được tiền thưởng.”
Quan trọng nhất là, tiểu thúc thích nha.
"Tiểu thúc bây giờ không tự tin, nhưng chỉ cần rèn luyện một hồi thì sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa thúc biết chữ, có thể đọc sách, giọng nói cũng vang, thúc xem vừa rồi tất cả mọi người vây quanh thúc, đều bị thúc hấp dẫn, điều này chứng tỏ thúc nói rất tốt, đúng không?"
Những người khác gật đầu liên tục, bàn tay nhỏ bé của Khả Khả vỗ đến đỏ lên: "Nghe hay nghe hay, cũng chỉ kém đại tỷ của cháu một chút thôi, so với những người khác thì tốt hơn nhiều.”
Tiểu cô nương vẫn thích nhất những câu chuyện trước kia đại tỷ kể cho mình nghe trước khi đi ngủ, hiện tại cô bé còn nhớ rõ, sau này chờ đệ đệ trong bụng thím sinh ra, cô bé sẽ kể hắn nghe.
Cố Đại Giang cũng tán thành: "Quả thật rất tốt, có thể nghe người ta nói một lần là một năm một mười ghi nhớ toàn bộ, vốn cũng rất giỏi rồi."
Thường Nha Nha cũng cảm thấy tốt: "Mà mỗi khi chàng kể chuyện, đôi mắt của chàng cũng sáng lên." Đặc biệt có sức hấp dẫn.
Cố Tiểu Khê bị nói vậy mà ngượng ngùng: "Thật, thật sự tốt như vậy sao?”
Cố Vân Đông gật đầu: "Ừm, nếu tiểu thúc lo lắng mình nói không tốt trước mặt những vị khách kia, có thể tìm một chỗ luyện tập trước một chút.”
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay: "Nếu không như vậy đi, trước tiên có thể thử ở trong thôn chúng ta xem. Tiểu thúc cũng gần như quen biết với thôn dân Vĩnh Phúc, đến lúc đó có thể tổ chức một buổi vào chạng vạng tối cho mọi người sau khi tan làm đến bãi phơi thóc, thúc kể chuyện xưa cho mọi người nghe, cứ nói những gì thúc nghe được ở huyện thành. Dù sao cũng miễn phí, mọi người chắc chắn đều thích nghe.”
Thiệu Thanh Viễn cũng nói: "Hôm nay thời tiết còn chưa tính là quá lạnh, mọi người cũng vui vẻ ra ngoài. Trước mặt người quen biết, tiểu thúc sẽ không sợ chứ?”
Cố Tiểu Khê suy nghĩ một lát: "Vậy, quả thật không có gì phải sợ.”
Thậm chí, còn có chút nóng lòng muốn thử.
Cố Đại Phượng trực tiếp đứng dậy: "Nói làm là làm, chúng ta đi tìm thôn trưởng ngay bây giờ, đêm nay bắt đầu.”
Cố Tiểu Khê ‘ây?' Một tiếng, liền trực tiếp bị Cố Đại Phượng lôi kéo đi.
Người trong phòng hai mắt nhìn nhau, lập tức bật cười.
Thường Nha nha kỳ thật rất vui vẻ, tuy rằng nàng cảm thấy Cố Tiểu Khê làm ruộng cũng rất tốt, nhưng quá mệt mỏi. Mỗi ngày nhìn hắn bận rộn một ngày rồi về nhà, thành quả lại bình thường, cũng rất đau lòng.
Nhất là cuộc sống của hai nhà đại tỷ nhị ca càng ngày càng tốt, điểm này kỳ thật rất kích thích Cố Tiểu Khê, hắn cũng muốn phấn đấu đuổi theo, không muốn kéo chân bọn họ, cũng muốn cho đứa nhỏ chưa sinh của mình có được cuộc sống tốt.
Nhưng lại không muốn hoàn toàn dựa vào đại tỷ nhị ca, hắn muốn dựa vào năng lực của mình.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ biết trồng trọt mà thôi.
Mấy ngày nay, có đôi khi Thường Nha Nha nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình cực kỳ mê mang.
Bây giờ tìm được công việc hắn thích, đó mới là chuyện làm cho nàng cảm thấy vui mừng nhất.
Không bao lâu, Cố Đại Phượng đã trở về.
Trên mặt Cố Tiểu Khê tràn đầy hưng phấn: "Thôn trưởng đồng ý, ông ấy rất tán thành. Hắn nói hiện giờ mọi người có cuộc sống tốt, có vài người buổi tối rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu tìm người cãi nhau, gần đây thôn trưởng luôn phải chạy đến vài nhà khuyên can, mệt đến phát hoảng. Lúc này có thể nghe chuyện, những người này cuối cùng cũng có thể yên tĩnh.”
Mọi người nghe được lập tức cười.
Đợi đến chạng vạng, trên sân phơi thóc quả nhiên chật ních người, phần lớn mọi người đều bưng ghế tới, còn có mang theo đồ ăn, nhìn còn náo nhiệt hơn so với ăn tiệc rượu, mọi người hưng phấn không chịu nổi.
"Ta còn chưa từng nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội nghe."
"Không phải sao, lúc trước ta đi huyện thành, nhìn thấy những khách nhân trong trà lâu đều đang cổ vũ, ta tò mò vô cùng, nhưng trong túi không có tiền, không dám đi, ngay cả đến gần cũng không dám."
"Ta đã đi nghe một lần. Chậc chậc, thật tuyệt, chỉ là uống trà quá đắt, ta chỉ có thể trốn ở bên ngoài nghe.”
Lúc Cố Vân Đông tới, gần như không có vị trí nữa.
Cũng may cô là người nhà Cố Tiểu Khê, có đặc quyền, hàng ghế trước đã để lại cho bọn họ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã xuyên qua đám người đi tới phía trước.
Bên này vừa ngồi xuống, Cố Tiểu Khê đã hưng phấn và thấp thỏm đi tới.
Trước mặt hắn đã bày một cái bàn, Cố Tiểu Khê học thuyết thư tiên sinh trong trà lâu, vỗ mạnh kinh đường mộc.
Đám người vốn đang nói chuyện on gong, trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều tập trung trên người Cố Tiểu Khê.
Cố Tiểu Khê không có kinh nghiệm, cũng không biết mở đầu, bị mọi người nhìn thấy, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
"Ở biển xa xôi, có một cô gái tên là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, gia đình và cha mẹ yêu thương. Thẳng đến một ngày..."
Cố Vân Đông nghe, cảm giác có chút không thích hợp.
Câu chuyện này... Hơi quen.
Cô nhìn về phía Khả Khả ngồi ở trong ngực Cố Đại Giang, nghe đến say sưa, ôm tiểu cô nương lại.
Thân thể tiểu cô nương đột nhiên bay lên trời, ngẩn người, vội vàng quay đầu lại.
Thấy đại tỷ nhà mình ôm mình, lại yên tâm.
Cố Vân Đông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, thấp giọng hỏi: "Chuyện xưa này, là muội nói cho tiểu thúc nghe sao?”
Cô bé gật đầu: "Đúng vậy.”
Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bật cười lắc đầu.
Câu chuyện này là câu chuyện trước khi đi ngủ mà cô kể cho con bé, gần như đã biến câu chuyện cổ tích nàng tiên cá cải biên. Chủ yếu là cô bé Khả Khả quá thích ăn, bộ dạng nhu thuận đáng yêu, cô lo lắng tiểu cô nương bị người khác lấy đồ ăn lừa đi, cho nên cố ý bịa ra một câu chuyện nói cho cô bé biết, để cô bé gặp phải người xa lạ không nên tùy tiện bị người khác lừa gạt.
Không nghĩ tới, hôm nay tiểu thúc lại kể chuyện này.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, hiện giờ điều kiện thôn Vĩnh Phúc tốt hơn rồi, bên ngoài không biết bao nhiêu người muốn cưới cô nương trong thôn, nếu chỉ nhìn trúng điều kiện người ta không tệ thì thôi. Chỉ sợ loại người có lòng bất chính trực tiếp tính kế gia sản người ta, dùng thủ đoạn đê tiện để lừa gạt cô nương, vậy mới không xong.
Câu chuyện Tiểu Ngư này, nói đến một Tiểu Ngư không rành thế sự, bị một người có bề ngoài lừa gạt, cuối cùng không nghe lời cha mẹ trong nhà nhất định phải ở cùng một chỗ với người nọ, chẳng những hại chết tính mạng của mình, còn làm cho người nhà thê thảm.
Câu chuyện có chút thê thảm, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người khác đồng cảm không ít.
Cố Tiểu Khê kể xong, đám người thật lâu không giải tán.
Mọi người đều đang mắng tên cặn bã không nhân tính trong câu chuyện, ai cũng không chú ý tới, trong đám người có một hai cô nương như vậy, hơi cúi đầu có chút chột dạ.