Chương 628: Thực sự là người quen
Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn rửa sạch nồi chén rồi cho lên xe ngựa.
Cố Vân Đông vừa rồi ăn có chút no, đi dạo một lúc cũng tốt hơn nhiều, vừa định lên xe ngựa rời đi, lại đột nhiên có người lao ra từ trong rừng.
Bốn người Cố Vân Đông đều ngẩn người, đây không phải là người vừa rồi chạy trốn sao?
Y phục trên người hắn giống như người vừa rồi chạy trốn, không phải nói ngồi bè trúc đi rồi sao? Sao lại quay lại.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, người nọ cũng nhìn thấy bọn họ, kinh hãi, vội vàng muốn đổi hướng.
Nhưng mà chạy vài bước, lại đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn về phía Cố Vân Đông.
"Cố, Cố cô nương..."
Cố Vân Đông kinh ngạc, người này biết mình? Nghe giọng nói, còn là một nữ tử.
Người nọ nhanh chóng chạy đến trước mặt mấy người, Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn mái tóc có chút lộn xộn cùng khuôn mặt bẩn thỉu của nàng ta, quả thật có chút quen mắt.
"Cô..." Cô dừng một chút, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: "Đoàn cô nương?"
“Đúng, là ta." Đoàn Uyển giống như gặp được thân nhân, nước mắt lập tức tuôn trào.
Cố Vân Đông không biết làm thế nào cho phải, vội vàng đưa cho nàng ta một cái khăn tay: "Cô, cô đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không ở phủ Vạn Khánh lại chạy đến nơi này làm cái gì, đại ca cô đâu? Sao cô lại... Làm thế này?”
Ấn tượng ban đầu của Cố Vân Đông đối với Đoàn Uyển đó là một đại tiểu thư có chút kiêu ngạo, ở trước mặt người khác luôn tỏ vẻ hơn người, nói chuyện với nàng ta rất vất vả.
Nhưng sau đó nhìn lại, cũng là người thức thời, sau khi biết cô không dễ chọc, lập tức thu liễm những cái gai trên người, buồn bực không lên tiếng.
Đại ca Đoàn Uyển cũng là một thương nhân rất có năng lực, có thủ đoạn lại quyết đoán.
Lúc trước Tân phủ thất bại, Đoàn Khiêm lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, nhanh chóng thu lại chuyện làm ăn của Tân phủ, Đoàn phủ thành gia đình giàu nhất phủ Vạn Khánh.
Năm ngoái lúc cô rời khỏi phủ Vạn Khánh còn nhờ Đoàn Khiêm hỗ trợ chiếu cố cửa hàng tạp hóa nhà mình.
Sao bây giờ Đoàn Uyển lại thành như vậy? Đoàn Khiêm yêu thương muội muội của hắn, không đến mức để cho nàng ta nghèo túng vậy chứ?
"Cố cô nương, ta, ta hiện tại..."
Đoàn Uyển vừa định nói chuyện, bên kia cánh rừng lại một lần nữa truyền đến tiếng hét.
Có người đi về phía này: "Tìm cẩn thận một chút, nha đầu kia chắc chắn trốn xung quanh đây, đừng bỏ sót."
“Nha đầu thối này, mẹ nó, thật có thể trốn thoát, đừng để lão tử bắt được nàng ta, bằng không sẽ cho nàng ta đẹp mặt."
Tiếng nói càng ngày càng gần, sắc mặt Đoàn Uyển trong nháy mắt trắng bệch, trốn ở phía sau Cố Vân Đông, tay túm tay áo cô kịch liệt run rẩy.
"Cố, Cố cô nương, giúp ta."
Cố Vân Đông tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nể mặt Đoàn Khiêm, cô cũng sẽ không mặc kệ Đoàn Uyển.
Nhìn thoáng qua cánh rừng, Cố Vân Đông nắm chặt tay Đoàn Uyển, đẩy nàng ta lên xe ngựa: "Cô đi lên tránh trước, đừng lên tiếng."
“Được." Đoàn Uyển nuốt nước miếng, vội vàng lui vào xe ngựa.
Cố Vân Đông vừa mới buông rèm xe xuống, năm người trong rừng cũng đi ra.
Mấy người này vừa nhìn đã biết là người luyện võ, trong đó một người thấy đoàn người Cố Vân Đông, hơi nhíu mày, tiến lên hỏi: "Các ngươi là ai? Ngươi có thấy một cô nương 15 hoặc 16 tuổi không?”
Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn tiến lên hai bước chắn ở phía trước: "Không thấy.”
Năm người kia liếc nhau một cái, tầm mắt dừng ở trên xe ngựa phía sau bọn họ.
"Không thấy? Ta vừa mới thấy nha đầu kia chạy về hướng này, chắc không phải bị các ngươi giấu trong xe ngựa đâu nhỉ. Ta nói cho các ngươi biết, nha đầu kia là khâm phạm của triều đình, ta khuyên các ngươi đừng xen vào việc của người khác."
Nếu người không biết chuyện nghe nói như thế, nhất định trong lòng sẽ cân nhắc nặng nhẹ, nói không chừng sẽ giao Đoàn Uyên cho bọn chúng.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông quen biết Đoàn Uyên, sao có thể dễ dàng tin lời của bọn chúng được?
Huống chi, nhìn bộ dáng của bọn chúng, giọng điệu hung thần ác sát như thế, càng giống khâm phạm của triều đình hơn đấy.
Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng liếc nhìn bọn người kia: "Ta không biết ai là khâm phạm của triều đình, chúng ta cũng không thấy cô nương nào cả, các ngươi có thể đi rồi."
"Đi? Vậy không được, ta thấy rõ nha đầu kia chạy về hướng này. Nơi đây một mảnh trống không, chỉ có xe ngựa này của các ngươi có thể giấu người. Hay là thế này đi, các ngươi để cho chúng ta lục soát một chút, nếu không có người chúng ta lập tức đi ngay, như thế nào?"
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Không thể, không muốn."
"Ha, ta nói này huynh đệ, ngươi đây không phải là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ? Ngươi nên suy nghĩ kĩ, chúng ta có năm người, các ngươi chỉ có hai người, còn phải bảo vệ hai nữ nhân, đối nghịch với bọn ta cũng không phải ý kiến hay ho gì."
Vừa nói, năm người kia đã bước đến gần bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn cũng biết nói chuyện đàng hoàng với những người này chắc chắn sẽ không nghe lọt tai, cho nên hắn bắt đầu xắn tay áo lên rồi.
Nhưng trước khi động thủ, hắn vẫn quay đầu nói với Cố Vân Đông ở sau lưng: "Nàng nghỉ ngơi trước, vừa nãy ăn quá nhiều bụng không thoải mái, tốt nhất không nên vận động mạnh."
Cố Vân Đông không biết nói gì cho phải, chàng mới ăn quá nhiều đấy, cả nhà chàng mới ăn nhiều.
Ah không phải, cả nhà của huynh ấy hình như chỉ có một mình mình.
Tuy nghĩ như thế nhưng Cố Vân Đông vẫn gật đầu, đứng phía trước xe ngựa.
Năm người kia thấy thế lập tức nổi giận: "Các ngươi thật hung hăng càn quấy ah, lát nữa cũng đừng cầu xin bọn ta tha thứ, xông lên."
Bọn chúng lập tức xông tới, Thiệu Thanh Viễn không để bụng, Thiệu Văn lại kích động nắm chặt nắm đấm.
Tuy Thiệu Văn thật sự có học võ công, nhưng ngày thường hắn cũng chỉ vào núi đánh nhau với dã thú, thỉnh thoảng lại so chiêu cùng bọn Thiệu Võ, chưa từng có cơ hội gặp được bọn người kiếm chuyện như thế này để cho hắn luyện tập.
Tiêu sư tiêu cục đã dạy cho hắn, bọn người này tuy là người luyện võ, nhưng vừa nhìn đã thấy thân dưới không ổn, bước chân không vững, bắt một nữ nhân còn không bắt được, xem ra chỉ là khoa chân múa tay không có thực lực mà thôi.
Cho nên Thiệu Văn dù tự nhận bản thân có thân thủ bình thường, nhưng đối phó với bọn người trước mặt này, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Vì vậy mấy người kia vừa xông lên, Thiệu Văn lập tức nghênh chiến.
Thiệu Thanh Viễn bên cạnh cũng bị ba người bao vây, trong tay của bọn chúng đều cầm đao và gậy gộc, không nói hai lời đã đánh về phía hắn.
Đoàn Uyên trốn trong xe ngựa, nhìn ra bên ngoài từ khe hở của màn xe, vừa lúc thấy cảnh này làm nàng ngay lập tức nín thở.
Nàng nhỏ giọng run rẩy nói với Cố Vân Đông đang đứng cạnh xe ngựa: "Sẽ, sẽ không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì đâu, ngươi ở bên trong đừng lên tiếng là được."
"Được, được."
Vừa nói dứt câu, Thiệu Thanh Viễn đã một chân đạp bay kẻ tiến lại gần nhất.
Sau đó hắn nghiêng người, tránh đao của kẻ thứ hai rồi đưa tay đánh vào phần gáy của kẻ đó, lập tức khiến cho tên này ngã xuống đất.
Tên thứ ba cầm gậy gộc muốn đánh vào ót của Thiệu Thanh Viễn nhưng hắn giống như có mắt sau lưng, thân thể của Thiệu Thanh Viễn khẽ nghiêng một chút, né được đòn đánh ấy rồi lập tức xoay người nắm lấy cây gậy trong tay kẻ kia, kéo thật mạnh về phía trước, rồi đánh mạnh vào bụng gã.
Chỉ trong thoáng chốc, ba người đã bị hạ đo ván.
Bên phía Thiệu Văn, cũng đã quật ngã được một người, bắt đầu thu thập tên thứ hai rồi.