Chương 629: Cuối cùng ai thu thập ai
Đồng Thủy Đào hơi thất vọng, nàng còn tưởng bọn người này có thể đột phá phòng tuyến của cô gia và Thiệu Văn, chạy đến trước mặt nàng, để nàng có thể một chân đạp bay bọn chúng.
Đáng tiếc, mấy kẻ này cũng quá vô dụng rồi.
Nàng ấy tiếc nuối lắc đầu, kìm nén cảm xúc, đứng bên cạnh tiểu thư.
Cố Vân Đông liếc nhìn nàng ấy, khóe miệng khẽ cong lại, tính tình bạo lực này không biết giống ai. Đồng Bình và Giang thị rõ ràng đều rất nhẹ nhàng nha.
Thiệu Thanh Viễn từ trên cao nhìn xuống năm kẻ bị đánh gục trên mặt đất kia: "Hiện tại còn muốn lục soát xe ngựa của chúng ta không?"
Thiệu Văn cũng ngồi xổm trên đất, thò tay nắm lấy cổ áo của một tên: "Đúng vậy, hiện tại còn muốn lục soát xe ngựa không? Ta thấy các ngươi căn bản chẳng phải đang muốn tìm người, rõ ràng là thấy chúng ta ít người dễ ức hiếp, muốn chiếm tiện nghi."
"Không có không có." Năm kẻ kia không còn vẻ hung hăng càn quấy như lúc nãy, liên tục xin tha: "Chúng ta thật sự đang tìm người, chúng ta tận mắt nhìn thấy nàng ta chạy về phía bên này, cho nên mới. . ."
"Phi, sao ta không thấy ai? Ta chỉ thấy các ngươi chạy về phía bên này. Vừa đến đã muốn gây phiền phức cho bọn ta, tâm trạng vui vẻ ăn uống dạo chơi trong tiết thanh minh của chúng ta, đều bị các ngươi làm hỏng."
"Không . . ."
Thiệu Văn căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản bác, đánh vào đầu hắn: "Còn phủ nhận, còn dám phủ nhận này."
"Ta sai rồi, đại ca ta sai rồi, là chúng ta có mắt như mù, không biết phân biệt đúng sai, nói năng lung tung, thả chúng ta đi, chúng ta không dám nữa."
Lúc này Thiệu Văn mới dừng tay, đứng dậy đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, hỏi: "Công tử, nên xử trí ra sao?"
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông liếc bọn chúng rồi nói: "Bọn họ nếu bắt khâm phạm của triều đình, chúng ta cũng không nên quá khó xử. Đã nhận sai rồi, thôi đi, tóm lại chỉ có lần này thôi. Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đến phủ Khánh An, trì hoãn nữa là không còn nơi dừng chân bây giờ.”
Phủ Khánh An? Nơi chúng ta muốn đi rõ ràng là phủ Vạn Khánh mà.
Đồng Thủy Đào hơi khó hiểu, nhưng nàng vừa nhìn ánh mắt của tiểu thư đã lập tức hiểu ra.
Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn cũng gật đầu, Thiệu Văn lại vỗ đầu người kia thêm một cái: "Lần sau mở to mắt một chút, tiện nghi cho các ngươi rồi."
Cố Vân Đông được Đồng Thủy Đào đỡ lên xe ngựa, Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn ngồi ở càng xe, xe ngựa vừa quay đầu, liền chạy về phía đoàn xe người mới vừa rời đi.
Mãi cho đến lúc đi ra xa, Thiệu Thanh Viễn mới thay đổi phương hướng thêm lần nữa, bắt đầu đi về đường lớn đến phủ Vạn Khánh.
Cuối cùng Cố Vân Đông cũng đặt tâm tư lên người Đoàn Uyên, lúc này cô mới phát hiện quần áo trên người Đoàn Uyên cực kỳ phong phanh, chả trách nàng ấy lại trộm quần áo của người trên đoàn xe kia.
Sắc mặt của Đoàn Uyên cũng có chút không ổn, Cố Vân Đông hơi nhíu mày, đột nhiên cô đưa tay đặt lên trán của nàng ấy.
Quả nhiên, hơi nóng lên rồi.
Lúc này cả cơ thể của Đoàn Uyên thả lỏng, nàng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, uể oải yếu ớt tựa vào vách xe ngựa.
Cố Vân Đông cầm một viên thuốc đi tới, đây là thuốc của Thiệu Thanh Viễn làm đấy.
"Ngươi uống cái này đi."
"Cảm ơn." Đoàn Uyên cũng rất tin tưởng Cố Vân Đông, không nói hai lời đã nhét viên thuốc vào miệng. Sau đó nhận lấy bình nước từ trong tay Đồng Thủy Đào, uống vài ngụm, nuốt thuốc xuống.
Không ngờ vừa uống thuốc xong, bụng nàng đã phát ra âm thanh ọc ọc.
Sắc mặt Đoàn Uyên đỏ lên, nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Cố Vân Đông thở dài, lấy chút bánh ngọt và một quả trứng luộc từ trong ngăn tủ ra, buổi sáng còn dư đấy, khẽ đưa hết cho Đoàn Uyên.
"Đến đây, ăn trước một ít đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Đoàn Uyên không nhịn được mà khóc lên, nàng cầm trứng và bánh ngọt trong tay rất lâu không nhúc nhích.
Một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, lại nói thêm một câu: "Cảm ơn."
"Ngươi ăn trước đi."
Đoàn Uyên cúi đầu xuống, lập tức ăn như hổ đói.
Cố Vân Đông nhíu mày, thấy nàng ấy có dáng vẻ như thế, giống như lâu rồi chưa được ăn cơm vậy, hận không thể một hơi nhét hết đồ ăn vào bụng. Hoàn toàn khác với vị tiểu thư Đoàn gia cao ngạo lúc trước.
Khó khăn lắm Đoàn Uyên mới ăn xong, sau đó nàng lấy tay áo lau miệng, quả nhiên hình tượng gì đó cũng bất chấp.
Cố Vân Đông lại đưa ấm nước đến: "Chậm một chút, cẩn thận nghẹn. Sao ngươi lại chật vật như thế, vài ngày chưa ăn cơm à?"
". . . Hai ngày không ăn rồi." Đoàn Uyên uống nước xong, mới cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Từ khi rời khỏi phủ Vạn Khánh, ta luôn trốn đông trốn tây."
Nước mắt nàng ấy lại rơi xuống, nàng ấy nhanh chóng lau đi, rồi nói tiếp: "Sau đó ta đi theo một thương đội đến phủ Khánh An, trốn vào trong rương trên xe ngựa của bọn họ. Ta sợ bọn họ phát hiện, vẫn luôn không dám phát ra âm thanh. Nhưng quá đói, lại ngửi thấy mùi hương thật thơm, ta thật sự nhịn không được, lén lấy màn thầu của bọn họ ăn, kết quả vừa ăn được một miếng đã bị phát hiện, ta vứt bỏ màn thầu chạy rồi."
Trước đó nàng ấy chỉ uống nước không, trên người không có sức lực gì. Vào lúc bị đuổi theo, nàng ấy hoàn toàn dựa vào bản năng chạy trốn, hai chân thật sự đã mềm nhũn rồi.
Nhưng không còn biện pháp nào khác, nếu như bị bắt được, có thể nàng sẽ mất mạng.
Lúc này ngồi trong xe ngựa, nàng ấy mới có cảm giác chân của mình vẫn luôn run rẩy.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào khẽ nhìn nhau, yên lặng sờ mũi, mùi hương vô cùng thơm mà Đoàn Uyên ngửi được, chắc không phải là nồi lẩu mà bọn họ nấu đâu nhỉ?
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Tại sao ngươi lại rời khỏi phủ Vạn Khánh, ca ca ngươi đâu rồi?"
Đoàn Uyên mím chặt môi, lúc lâu sau, nàng ấy mới nghẹn ngào nói: "Huynh ấy mất tích."
"Ngươi nói cái gì??" Cố Vân Đông ngạc nhiên, mất tích?
Không có việc gì tại sao Đoàn Khiêm lại mất tích?
Đoàn Uyên hít mũi: "Hai tháng trước ca ca đi đến phủ Khánh An, nói là có việc làm ăn cần bàn, nhưng mãi vẫn không trở về. Cho đến nửa tháng trước, gã sai vặt đi theo bên cạnh ca ca trở về nói, ca ca đột nhiên mất tích. Hắn tìm khắp phủ Khánh An đều không thấy, không biết ca ca đã đi nơi nào."
Lông mày Cố Vân Đông nhíu chặt, phủ Khánh An?
"Cho nên ngươi mới đi theo đoàn xe đến phủ Khánh An, bỏ nhà muốn đi tìm ca ca ngươi?" Nàng suy đoán, lập tức lại lắc đầu, không đúng, nếu chỉ có thế này thì đã không có chuyện có kẻ theo sau truy tìm tung tích của Đoàn Uyên rồi.
Quả nhiên, Đoàn Uyên lắc đầu: "Ta quả thật muốn tìm ca ca, nhưng ta cũng biết bản thân không có khả năng này, cho nên muốn tìm người hỗ trợ. Nhưng không chờ đến khi ta tìm được người giúp đỡ, đã. . . Gặp chuyện không may."
"Có người muốn hại ngươi?"
Đoàn Uyên gật đầu, rồi nghiến răng nghiến lợi.
"Là nhị thúc của ta, ông ta thấy ca ca mất tích, lập tức nói với bên ngoài là ca ca ta đã chết. Vốn dĩ có vài quản sự đi theo ca ca ta cũng không tin, kiên trì chờ ca ca trở về. Thế nhưng nhị thúc lại đột nhiên làm khó dễ, các quản sự và nhị thúc giằng co rất lâu. Không ngờ đúng lúc này, nhị thẩm lại ra tay với ta."
Cố Vân Đông thầm thở dài, nhà lớn sự nghiệp to, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Quả nhiên, Đoàn Khiêm này tuổi còn trẻ đã nắm trọn Đoàn gia trong tay, đương nhiên sẽ có người không phục.
Hắn ở đó trấn giữ Đoàn gia thì không có việc gì, một khi gặp chuyện không may, những kẻ không phục kia sẽ nhảy ra ngoài gây sóng gió rồi.