Chương 630: Quyết định của Đoàn Uyên
Đoàn Uyên hít sâu một hơi, nói tiếp: "Nhị thẩm thừa dịp ta không chú ý đã hạ độc ta, muốn để cho ta và lão gia Trịnh gia trong nội thành gạo nấu thành cơm. Lão già họ Trịnh kia hơn ba mươi tuổi rồi, trong nhà đã thê thiếp thành đàn, nếu ta vào Trịnh gia, chẳng khác gì tiến vào hố lửa. May mắn, bên cạnh nhị thẩm có một nha hoàn từng được ca ca ta trợ giúp, nàng ấy cảm kích ca ca, cho nên đã âm thầm nói cho ta biết."
Đáng tiếc, tin tức này vẫn truyền đến quá muộn, đợi đến lúc nha hoàn của Đoàn Uyên biết rõ việc này, Đoàn Uyên đã bị hạ độc.
Hai đại nha hoàn của Đoàn Uyên cũng là người trung thành, một người kéo dài thời gian, một người cõng nàng đã toàn thân bủn rủn, trốn ra khỏi Đoàn gia.
Đồng Thủy Đào hỏi: "Vậy nha hoàn kia của ngươi đâu?"
Đoàn Uyên lắc đầu: "Ta không biết, có người đuổi theo chúng ta, ta không biết là người của nhị thúc hay người của Trịnh gia, Chỉ Lan vì giúp ta trốn thoát, nàng ấy đã giả thành mồi nhử đưa bọn người kia rời đi, hiện tại. . ."
Cố Vân Đông vỗ nàng ấy: "Cho nên ngươi thấy đoàn xe kia đi đến phủ Khánh An, đã dứt khoát đi theo bọn họ thử xem có thể tìm được Đoàn Khiêm hay không?"
"Đúng vậy." Đoàn Uyên gật đầu.
Cố Vân Đông cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, hiện tại cô cũng không thể thay đổi phương hướng đến phủ Khánh An rồi.
Không nói đến việc những kẻ truy lùng tung tích của Đoàn Uyên đi đến phủ Khánh An tìm người, chỉ nói việc Đoàn Khiêm mất tích, đã rất kỳ quái.
Cô mơ hồ mà đến nơi ấy, cũng không sáng suốt.
Cho nên Cố Vân Đông nói với Đoàn Uyên: " Hiện tại chúng ta muốn đến phủ Vạn Khánh, nếu ngươi tin lời của ta, trước hết cứ đi theo chúng ta về đã. Đại ca ngươi là người có bản lĩnh, không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích không thấy, ngươi đến phủ Khánh An không chắc sẽ tìm được hắn, thậm chí còn đưa bản thân ngươi vào tình thế nguy hiểm. Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì, ta cũng sẽ không ngăn cản, chờ sau khi đến thành trấn, ta sẽ giúp ngươi tìm tiêu cục phù hợp đáng tin cậy hộ tống ngươi đến phủ Khánh An."
Đoàn Uyên ngẩng đầu, ánh mắt nàng ấy có chút mờ mịt. Đến phủ Khánh An hay không, nàng cũng không biết.
Đoàn Uyên cũng từng rời nhà đi xa, cả kinh thành nàng cũng đi rồi. Nhưng lúc ấy đều có đại ca che chở, bên người có nha hoàn, có hộ vệ, đi ra ngoài không cần lo lắng điều gì, chỉ cần vui chơi giải trí là được.
Lần này là lần đầu tiên nàng một mình rời khỏi phủ Vạn Khánh, ba ngày ngắn ngủi, đối với nàng lại giống như ba năm vậy, nhiều lần nàng có cảm giác mình sắp chết rồi, sẽ không được gặp lại đại ca nữa.
Nếu không có niềm tin đại ca sẽ không gặp chuyện không may làm chỗ dựa tinh thần, chống đỡ cho nàng, có lẽ nàng đã sớm ngã xuống rồi.
Hiện tại. . .
Trong đầu của Đoàn Uyên càng lúc càng cảm thấy mê mang, nàng nhìn Cố Vân Đông, nhớ tới những lời nói kia của đại ca.
Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng mới thì thào một câu: "Ta. . . Quay về phủ Vạn Khánh, chờ tin tức của đại ca."
"Tốt, chúng ta đưa ngươi trở về."
Đoàn Uyên miễn cưỡng cười, thở dài một hơi, cuối cùng nghiêng người ngã xuống.
Cố Vân Đông đưa cho nàng một cái gối đầu nằm lên, nhìn thấy ánh mắt nửa mở nửa khép của nàng, cô thấp giọng nói: "Ngủ đi."
"Cảm ơn." Đoàn Uyên nhắm mắt lại, chưa đầy một lát đã ngủ rồi.
Cố Vân Đông cởi lớp áo kia trên người nàng ấy ra, lấy chăn đắp cho nàng, lúc này cô mới ngồi ở một bên suy nghĩ vài vấn đề.
Đến lúc Đoàn Uyên tỉnh lại lần nữa, xe ngựa đã tiến vào một huyện thành ở phủ Vạn Khánh rồi.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn nàng ấy: "Tỉnh rồi à? Cơn sốt của ngươi cũng đã lui bớt, nhưng chắc hiện tại trên người ngươi vẫn không có sức lực gì. Đợi đến lúc ăn cơm tối ở khách điếm xong, lại uống thuốc thêm lần nữa, ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏe lại."
Đoàn Uyên gật đầu, nhìn ra phong cảnh ở phía bên ngoài.
Huyện thành này nàng cũng từng đến rồi, trước kia đoàn xe cũng nghỉ chân ở gần chỗ này.
Chỉ là lúc ấy Đoàn Uyên mãi lo trốn tránh, trốn còn không kịp, đương nhiên cũng không có tâm tư nhìn xem thời tiết bên ngoài thế nào.
Hôm nay nhìn lại, mới phát hiện huyện thành này cũng rất náo nhiệt đấy.
Xe ngựa dừng ở cửa lớn của một khách điếm, Đoàn Uyên được Đồng Thủy Đào đỡ xuống xe, hai chân nàng vẫn còn mềm nhũn, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Năm người đặt ba gian phòng, Cố Vân Đông để Đoàn Uyên và Đồng Thủy Đào ở cùng nhau, hiện tại Đoàn Uyên không có cảm giác an toàn, bên cạnh có người thì tốt hơn.
Mấy người đều dùng bữa tối trong phòng, giữa trưa mọi người đã ăn hết nồi lẩu, buổi tối đều húp cháo.
Rõ ràng chỉ là một chén cháo bí đỏ nhỏ tầm thường ở huyện thành, nhưng đối với Đoàn Uyên đã hai ngày không nếm được một ngụm thức ăn nóng mà nói, món cháo này tựa như mỹ vị nhân gian vậy, cảm giác ấm áp sau khi nuốt vào một ngụm cháo xông thẳng lên yết hầu, lại khiến cho nước mắt của nàng khẽ rơi xuống.
Cơm nước xong xuôi, Đoàn Uyên đi nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông nằm ở trên giường, thay đổi vị trí thoải mái trong ngực Thiệu Thanh Viễn, lúc này cô mới hỏi: "Việc Đoàn Khiêm mất tích, chàng thấy thế nào?"
Thiệu Thanh Viễn khẽ hôn khóe miệng của cô, lúc này hắn mới trầm ngâm nói: "Nàng đã nói, Đoàn Khiêm tuy trẻ tuổi, nhưng lại có tâm tư rất sâu, đi đến phủ Khánh An lại không rõ tung tích, thật sự có chút bất thường, bên cạnh hắn cũng không đến mức chỉ mang theo một gã sai vặt."
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, hắn tuổi còn trẻ có thể chưởng quản Đoàn gia, bên người sao có thể không mang theo người bảo vệ bản thân được?"
"Ngược lại việc của Đoàn Uyên mới kỳ quái."
Cố Vân Đông sững sờ: "Kỳ quái chỗ nào?"
"Đoàn Khiêm mất tích, Đoàn nhị gia không thể chờ được mà muốn tiếp quản Đoàn gia. Kỳ thật hắn phải thuyết phục Đoàn Uyên đứng về phía mình để cùng nhau thu phục mấy quản sự kia mới là cách làm sáng suốt, nhưng hắn lại không chờ được, muốn gả Đoàn Uyên ra ngoài, trong lúc mấu chốt này, đáng lẽ càng phải kiên nhẫn hành động thấu đáo."
Cố Vân Đông thoáng khựng lại một chút, sau đó cô gật đầu: "Đúng, hơn nữa còn muốn gả Đoàn Uyên cho lão gia hơn ba mươi tuổi của nhà họ Trịnh, phú quý không bằng Đoàn phủ, nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Đoàn gia có thể sẽ bị hủy, vợ chồng Đoàn nhị gia cũng sẽ bị người khác chỉ trích, xác thực vô cùng kỳ quái."
Thiệu Thanh Viễn thấy Cố Vân Đông suy nghĩ đến mức lông mày nhíu lên rồi, hắn không nhịn được mà mỉm cười, xoa cằm cô rồi nói: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, chúng ta đã đến phủ Vạn Khánh, xem chừng cũng bị cuốn vào rồi. Không nói đến việc trước kia Đoàn Khiêm chiếu cố tiệm tạp hóa kia của chúng ta, chỉ nói đến việc lúc trước Đoàn gia và muội cùng tiếp nhận Tân Phủ, trở thành nhà giàu ở phủ Vạn Khánh này, chúng ta đã không thể tránh được."
Phủ Vạn Khánh nếu rơi vào trong tay Đoàn nhị gia, với năng lực của hắn, không chừng toàn bộ thương hộ, kinh tế ở phủ Vạn Khánh đều bị rối loạn.
Điều này cũng không phải chuyện tốt lành gì, tuy đương kim Hoàng Thượng cũng không muốn một mình Đoàn phủ độc quyền, nhưng hiển nhiên bây giờ vẫn chưa tới thời điểm đó.
Ít nhất người của Đoàn phủ là do hắn đẩy lên, Đoàn phủ trung thành với đương kim Hoàng Thượng, có thể vô cùng tích cực phối hợp với chính sách làm việc của Hoàng Thượng.
Nếu lúc này, phủ Vạn Khánh thay đổi một nhà độc quyền khác, đối với Hoàng Thượng mà nói, cũng là một việc cực kỳ đau đầu.
Cố Vân Đông cũng nghĩ đến điều này, cô khẽ rên một tiếng: "Sao ta cảm thấy đời trước ta mắc nợ Hoàng Thượng thế này?"
Rõ ràng chưa gặp mặt bao giờ, thế nhưng Cố Vân Đông trong tối ngoài sáng, trực tiếp gián tiếp giúp hắn làm biết bao nhiêu việc rồi hả?
Vấn đề là, cũng không có khen thưởng gì cả. . .
Ngẫm lại còn thấy không cam lòng, không thoải mái, mất hứng, muốn tức giận.