Chương 631: Cố Vân Đông thật sự có bản lĩnh
Thiệu Thanh Viễn cười lớn ôm chặt cô, xoay người đè cô xuống dưới thân.
"Không phải nàng đã nói? Sự hưng vong của quốc gia đều là trách nhiệm của mọi người sao, Hoàng Đế hiện tại là người tốt, hắn là minh quân, đối với dân chúng nhỏ bé như chúng ta, chẳng phải là một chuyện tốt sao? Nếu thay đổi Hoàng Đế khác, việc buôn bán đường trắng có lẽ không giữ được."
"Ta quá khó khăn rồi."
"Có ta ở đây." Thiệu Thanh Viễn nói xong, từ từ cúi người xuống, hôn cô.
Cố Vân Đông khẽ hừ một tiếng, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại những âm thanh nhỏ bé truyền ra.
Ngày hôm sau, lúc hai người rời khỏi phòng, phát hiện Đoàn Uyên đã đi ra ngoài, thoạt nhìn cả người nàng ấy đã có tinh thần hơn rất nhiều, hoàn toàn hết sốt.
Nàng ấy đã thay y phục, là đồ của Đồng Thủy Đào.
Cố Vân Đông muốn mua cho nàng ấy vài bộ quần áo, mặc dù cô cũng có quần áo, nhưng hai năm qua cô đã cao lên khá nhiều, hiện tại cô cũng cao hơn Đoàn Uyên một khúc, đối với Đoàn Uyên y phục của Cố Vân Đông quá rộng.
Trái lại y phục của Đồng Thủy Đào thì vừa phải, nhưng chất liệu vải chắc chắn không phù hợp với Đoàn Uyên, nha đầu kia gần đây thích ăn mặc đơn giản gọn gàng, mặc kiểu gì thoải mái nhất là được.
Không ngờ Đoàn Uyên lại cự tuyệt đề nghị mua quần áo mới của cô, nàng ấy cảm thấy thế này đã rất tốt.
Nàng ấy vốn không hy vọng người khác chú ý đến mình, tuy hiện tại Cố Vân Đông đã nói cho nàng ấy biết phía sau không có kẻ nào đuổi theo, nhưng Đoàn Uyên vẫn cảm thấy, có thể làm cho bản thân không nổi bật thì cứ làm hết sức.
Cố Vân Đông nghe xong rất vui mừng, quả nhiên ngã một lần khôn hơn một chút, trải qua cuộc trốn chạy như thế này, đại tiểu thư ngạo mạn khi xưa, đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Nếu đã thế, Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng nàng ấy.
Một đoàn người lại tiếp tục khởi hành, đã ra khỏi huyện thành.
Nhưng tốc độ vẫn không nhanh không chậm như cũ, thỉnh thoảng bọn họ còn có thể dừng lại ăn vài món ăn ngon, thoạt nhìn giống như đang dạo chơi ngoại thành vậy.
Đoàn Uyên vốn cảm thấy rất vội vàng, rất nôn nóng, nhưng trên đường lữ hành như thế này, nàng ấy cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng rồi, mình nôn nóng thì thế nào, vội vàng cũng có thể làm được gì?
Ngay cả mặt mũi nàng cũng không thể lộ ra, thế thì làm sao báo thù, làm sao đi tìm nhị thúc nhị thẩm tính sổ đây?
Đoàn Uyên bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề trước kia nàng chưa từng suy xét cẩn thận.
Nhưng, suy đi nghĩ lại, nàng vẫn không tìm ra đáp án, cả người từ mờ mịt đến trầm tư lại tiếp tục mờ mịt, hoàn toàn mang dáng vẻ nghĩ mãi không thông.
Cuối cùng, vào buổi tối một ngày trước khi xe ngựa tiến vào phủ Vạn Khánh, Đoàn Uyên hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Nhìn thấy nàng ấy đến, Cố Vân Đông có chút kinh ngạc.
Thiệu Thanh Viễn lại không nói một lời, rót cho hai người hai ly nước ấm, khoác áo choàng cho Cố Vân Đông rồi nói một câu với cô: "Hiện tại thời tiết đã bắt đầu lạnh, mặc áo choàng vào, đừng để bị lạnh."
Sau đó, hắn để cho Đoàn Uyên và Cố Vân Đông từ từ trò chuyện, chính mình mở cửa phòng đi ra ngoài tìm Thiệu Văn dặn dò công việc.
Đoàn Uyên đứng trong phòng, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thiệu Thanh Viễn.
Cho đến khi người đi rồi, Cố Vân Đông gõ mặt bàn, nàng ấy mới đột nhiên phục hồi tinh thần.
Cố Vân Đông hơi nheo mắt, cô biết rõ nam nhân nhà mình mị lực lớn, nhưng không thể chẳng kiêng dè gì nhìn chằm chằm vào hắn thế chứ? Ngay trước mặt cô luôn đấy.
Đoàn Uyên lại mỉm cười, nói: "Trước kia đại ca nói với ta, Cố cô nương tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh lấy được cửa hàng mà cho nhiều kẻ thèm thuồng ở Tân Phủ, một là chỗ dựa sau lưng Cố cô nương lớn, hai là chính bản thân Cố cô nương có bản lãnh. Đại ca ta nói cô là người thứ hai, nhưng khi ấy ta vẫn không phục, cảm thấy cô có chỗ dựa lớn."
Cố Vân Đông mở to mắt nhìn nàng ấy, trước mặt cô nói những lời này, thật sự ổn sao?
Không ngờ Đoàn Uyên lại hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Hiện tại, ta cảm thấy đại ca nói đúng."
"Điều gì khiến ngươi thay đổi suy nghĩ vậy? Bởi vì ta đã cứu ngươi?” Cố Vân Đông hỏi.
Đoàn Uyển lại lắc đầu: "Không, là vừa rồi ta nhìn thấy trượng phu cô chu đáo quan tâm cô, ta mới thay đổi suy nghĩ.”
Cố Vân Đông: "..." Góc độ thay đổi suy nghĩ của cô luôn mới lạ như vậy sao? Chỉ bởi vì nhìn thấy Thiệu đại ca đối tốt với ta, cho nên cô cảm thấy ta có bản lĩnh?
Đoàn Uyển không nhìn thấy sắc mặt của cô, uống một ngụm trà, nói: "Hiện tại ta cảm thấy, lúc ấy không chút do dự chạy đến trước mặt cô cầu cứu, có thể là chuyện chính xác nhất mà ta từng làm."
“Ha ha." Cố Vân Đông cười gượng một tiếng, cũng bưng trà uống: "Cho nên, bây giờ ngươi tới tìm ta, là vì chuyện gì?”
Nói đến đây, Đoàn Uyển đột nhiên trở nên khẩn trương.
Nàng ấy cầm chén trà, lại rót cho mình một ly nước, ngửa đầu uống xong mới kiên định nhìn cô, nói: "Ta, ta muốn hỏi cô một chút, sau khi trở về phủ Vạn Khánh, ta nên làm cái gì."
Làm gì?
Cố Vân Đông không nghĩ tới nàng ấy lại hỏi mình chuyện này.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đoàn Uyển cúi đầu: "Ta không biết, ta hiện tại phát hiện, ta không có bản lĩnh gì. Ta không tìm được ca ca, cũng không có biện pháp trả thù nhị thúc nhị thẩm ta.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Vậy ngươi có nghĩ tới, trước tiên nên tìm được tung tích của hai nha hoàn kia của ngươi.”
Đoàn Uyển sửng sốt: "Tìm tung tích của hai nha hoàn? Nhưng ta cũng không thể đi vào Đoàn phủ mà.”
Nàng ấy đương nhiên có nghĩ tới, Chỉ Lan Tuệ Lan đối với mình trung thành tận tâm, nếu như các nàng không có việc gì, hiện giờ hơn phân nửa là bị nhốt ở Đoàn phủ.
Nhưng một mình nàng ấy, làm sao vào Đoàn phủ?
Cố Vân Đông xoa xoa trán, được rồi, cô cũng không thể trông cậy vào một cô nương kim tôn ngọc quý được nuông chiều mà lớn lên, luôn không cần động não đến suy nghĩ những chuyện này.
Quên đi, coi như trả lại nhân tình của Đoàn Khiêm.
Cố Vân Đông chỉ có thể nhắc nhở nàng ấy: "Ngươi không vào được Đoàn phủ, nhưng người của Đoàn phủ luôn có thể đi ra, ví dụ như nha hoàn bên cạnh nhị thẩm lúc trước báo tin cho ngươi."
“Nha hoàn kia ngày thường luôn hầu hạ trong phủ, gần như không đi ra ngoài.” Đoàn Uyển do dự.
Nàng ấy luôn cảm thấy, vừa rồi ánh mắt Cố cô nương nhìn mình, giống như là nhìn người có chỉ số thông minh có vấn đề.
Nhưng nàng, cũng không nói sai mà.
Cố Vân Đông âm thầm nhéo nhéo tay, trên mặt nặn ra một nụ cười, nói: "Có phải ngươi đã nói với ta, những quản sự của ca ca ngươi rất trung thành?”
Đoàn Uyển gật gật đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Vân Đông, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bất chợt nhận ra.
"Ý cô là, ta, ta có thể tìm sự giúp đỡ của những quản sự này? Để bọn họ đưa tin cho nha hoàn kia hoặc là nha hoàn bà tử trung thành với ta trong phủ, sau đó nói cho ta biết, tung tích của Chỉ Lan Tuệ Lan?”
Cuối cùng cũng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Cố Vân Đông gật đầu, uống một ngụm trà: "Không sai.”
Về phần mấy quản sự kia thao tác thế nào, có rất nhiều phương pháp.
Toàn bộ Đoàn phủ, cô tin là người trung thành với Đoàn Khiêm, chắc chắn nhiều hơn người trung thành với Đoàn nhị gia.